Cảnh sát và trung tâm bảo vệ động vật đến cùng lúc với nhau, bác sĩ thú y mặc áo blouse trắng cẩn thận đưa những con vật nuôi ra khỏi chuồng giam, cho chúng uống chút nước và kiểm tra sơ bộ các vết thương trên cơ thể.
"Bị gãy chân trái và một số vết thương nhỏ khác nhau, cụ thể thì phải chờ trở về để làm thêm các xét nghiệm mới biết được." Bác sĩ thú y đeo găng tay xoa nhẹ đầu chú chó mới được giải thoát, tình nguyện viên đi cùng anh ta sau khi nghe xong, tức giận hét vào mặt người đàn ông: "Đồ vô nhân tính!"
"Đánh đập mèo con chó con thì được coi là cái bản lĩnh gì chứ? Nếu anh có can đảm thì chạy tới mà đánh nhau với hổ Đông Bắc ấy!”
"Đừng có nói lung tung," bác sĩ thú y nhẹ nhàng nhắc nhở, "Hổ Đông Bắc thì có tội gì chứ?"
Những chú chó mèo này hầu hết đều ở trong tình trạng tốt, trên cổ còn đeo bảng tên riêng, một số thậm chí còn có dáng vẻ được chủ nhân chăm sóc kỹ lưỡng, tám chín phần mười là do tên này trộm tới.
Những người hàng xóm sống gần đó nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát đến, liền nhanh chóng từ trong nhà đi ra, đứng chen chúc ở ngoài hành lang, chỉ vào gã đàn ông thì thầm to nhỏ.
Tên đàn ông bị hết người này đến người khác chế giễu, chỉ cảm thấy l*иg ngực nơi bị Lục Kiến Thanh đánh không khỏi đau đớn, sợ rằng vài cái xương sườn của mình đã bị gãy, anh ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lục Kiến Thanh, nghĩ đến chuyện phải kéo con đàn bà này xuống nước cùng mình: "Đồng chí công an, tôi muốn báo án! Người phụ nữ này tự ý đột nhập vào nhà và đánh tôi thành ra thế này, tôi có camera giám sát để chứng minh, tôi nhất định phải kiện cô ta!"
Cảnh sát nghe nói có camera giám sát, không khỏi kinh ngạc, quay đầu nhìn Lục Kiến Thanh dò hỏi.
Lục Kiến Thanh trốn sau lưng Thích Yến, lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ tái nhợt, diễn tả hoàn hảo phản ứng của một công dân tốt bị kẻ xấu vu khống.
Dưới ánh mắt tin tưởng từ cô và những người dân xung quanh, cảnh sát trẻ cảm thấy phù hiệu trên vai mình sáng lên, ho hai tiếng rồi trầm giọng hỏi: "Anh nói có giám sát, vậy giám sát ở đâu?"
"Đây, tất cả đều ở chỗ này."
Người đàn ông vội vàng lấy máy tính, đưa ra tất cả các đoạn video giám sát trong ngày hôm nay.
Đám quỷ bay lượn xung quanh phòng, thỉnh thoảng lại đá vào vết thương trên khuôn mặt của anh ta: “Sắp chết đến nơi mà còn không biết hối cải, có đánh thì tôi cũng ngại bẩn tay!”
"Đúng vậy!" Một lão quỷ khinh thường chỉ vào mũi anh ta rồi mắng: "Còn nghĩ đến camera giám sát cơ đấy, định nằm mơ giữa ban ngày chắc, nếu để cậu ta quay được cái gì, ông nội đây sẽ mang họ cậu ta! "
Người đàn ông kéo thanh trượt đến đoạn Lục Kiến Thanh bước vào cửa, nước miếng của anh ta bay tứ tung vào viên cảnh sát: "Chính là ở đây, sau khi cô ta bước vào liền đánh tôi! "
Cảnh sát còn nghi ngờ, nhưng vẫn kiên nhẫn xem tiếp.
Người đàn ông nhanh chóng nhấn nút play, video bắt đầu phát lại từng khung hình.
Cảnh sát:"……"
Người đàn ông:"……"
Sao lại thế này chứ! Đến cả camera giám sát nhà mình cũng giúp người ngoài là thế nào?!
Viên cảnh sát yên lặng nhìn chăm chú vào video một lúc, trên khuôn mặt anh ta hiện lên vẻ tức giận vì bị lừa dối, lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Theo lời anh nói thì anh là người bị đánh đúng không?”
Người đàn ông vẻ mặt khó hiểu đáp lại: "Không, không, tôi thực sự bị cô ấy đánh mà."
Xương sườn của anh ta vẫn còn đang đau nhức cho đến tận bây giờ đây này!
“Sao anh có thể ăn nói khó nghe như vậy!” Viên cảnh sát đập bàn, mắng anh ta một cách chính đáng: “Từ đầu đến cuối, tôi chỉ thấy anh mặt dày nằm ở dưới đất ăn vạ không chịu đứng lên, mặc dù đoạn băng này không có âm thanh, nhưng từ miệng anh, tôi vẫn có thể nhìn ra anh cũng chẳng nói được những lời tốt đẹp gì cho cam! Giờ thì sao, anh còn muốn nói cô ấy đánh anh à? Cô ấy đứng cách anh một khoảng xa đấy, làm thế nào để đánh trúng anh đây? Còn nói con gái người ta học võ, học võ thì có thể cách núi đánh trâu hay sao?!!”
(*)隔山打牛: cách sơn đả ngưu: (nghĩa gốc là cách một quả núi vẫn có thể đánh chết được trâu) là một môn công phu khí công thượng hạng.
"Tôi nghĩ anh chỉ ghi thù vì bị cô gái nhỏ người ta vạch trần bộ dáng mặt người dạ thú của mình nên mới tìm mọi cách để vu khống cô ấy! Anh đúng là đồ không biết hối cải, suy đồi đạo đức!"
Người đàn ông ngơ ngác nhìn màn hình, bị viên cảnh sát mắng đến choáng váng, chỉ có đám quỷ kia sau khi nghe xong lời của cảnh sát, không hẹn mà gặp liếc trộm mấy lần về phía Lục Kiến Thanh, xúc động vỗ ngực, thì thầm to nhỏ với đám bạn xung quanh: “Nói có lý quá!"
"Chuyện cách núi đánh trâu này tôi nghĩ cô giáo tiểu Lục thật sự có thể làm đấy, nói không chừng..."
Lục Kiến Thanh: "…..."
Không, cô thực sự không biết cách thực hiện loại võ công phản khoa học này đâu!