Đã bị đánh đến nằm bẹp dưới đất lại còn bị từ chối lời đề nghị, sắc mặt người đàn ông lập tức trở nên tái nhợt.
Lục Kiến Thanh tính toán tốc độ tải lên video không sai lệch là bao, liền nhấc chân ra khỏi ngực anh ta rồi đưa tay ném chiếc máy tính vào mặt gã. Cô lấy điện thoại di động ra vừa gọi cảnh sát và trung tâm bảo hộ động vật vừa hướng sang gã, nói; “Cứ xoá dữ liệu trong máy tính nếu anh muốn.”
Người đàn ông mặc kệ cơn đau trên sống mũi do bị máy tính đập vào, trong lòng vui mừng khôn xiết, nhanh chóng kéo toàn bộ file video vào thùng rác, chỉ chờ vài giây để máy tính thao tác xoá sạch mọi thứ rồi anh ta sẽ tính sổ với người phụ nữ này.
Lục Kiến Thanh nhẩm đếm thời gian, chờ đến khi anh ta gần xoá xong video mới cố ý chậm rãi nói thêm: “À, đúng rồi, suýt chút nữa tôi quên nói với anh——”
“Tôi đã tiện tay tải những video của anh lên mạng rồi đấy, tôi tin chắc giờ này mọi người đều đã xem được hết rồi.” cô vừa nói vừa nở nụ cười vô hại, hai tay chắp sau lưng, làm bộ như một học sinh quàng khăn đỏ vừa làm một việc tốt mà không cần được biểu dương, “Chỉ là việc nhỏ mà thôi, anh không cần quá cảm kích đâu.”
“Cô!”
Tâm trạng anh ta vừa mới phấn khởi hơn một chút, vẫn chưa hoàn toàn ổn định thì đã lại nghe sét đánh ngang tai. Anh ta gần như không thể hô hấp, liên tục thở dốc, lỗ mũi phập phồng, khuôn mặt tức giận nhăn nhó trông đến khó coi.
Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì hẳn Lục Kiến Thanh đã sớm bị anh ta gϊếŧ vô số lần.
Thật tiếc là anh ta không thể.
Lục Kiến Thanh coi như không để ý, cô không chút thương xót tiến về phía Thích Yến, nhỏ giọng hỏi: “Thích tiên sinh, loại người này sau khi chết thì sẽ bị xử lý như thế nào ạ?”
Thích Yến cũng phối hợp cúi đầu trả lời cô: “Trước tiên sẽ bị dùng hình một lần dưới Địa phủ, sau đó còn phải đầu thai để trải nghiệm toàn bộ cái chết của những vật nuôi đã chết dưới tay anh ta.”
Hai mắt Lục Kiến Thanh sáng lên: “Quả là biện pháp thích đáng!”
Thích Yến cười nói: “Hẳn là vậy.”
Bị Lục Kiến Thanh đứng chặn ở cửa, người đàn ông dù có muốn cũng không thể trốn thoát, cả người anh ta đầy thương tích gục trên mặt đất, mặt mũi bầm dập đầy những vết thâm tím, trừng mắt nhìn chằm chằm vào cô giống như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lục Kiến Thanh trừng mắt lại, cúi người xuống hỏi: “Nếu bây giờ anh thật sự muốn chạy trốn thì vẫn còn một cách...”
Cô chỉ tay vào cửa sổ đằng kia và thân thiện đưa ra gợi ý: “Nếu không thoát được bằng cửa chính thì vẫn còn có thể đi bằng đường cửa sổ đấy, vừa tiện lợi lại tiết kiệm thời gian, anh thấy có đúng không?”
Gã đàn ông: “……”
Cô tưởng anh ta không muốn sao?!
Vấn đề là nhà anh ta đang ở tầng sáu, nếu nhảy xuống thì đừng nói tới việc chạy trốn, có khi còn là con đường trực tiếp đưa thẳng anh ta về quê đấy!
Thấy đối phương nhất nhất cự tuyệt, Lục Kiến Thanh đành tiếc nuối thở dài.
Cô lặng lẽ chắp hai tay sau lưng, ngoắc ngón tay ra hiệu cho tất cả những con quỷ đang chặn ở bốn góc phòng bay trở về, để ống kính camera đang hoạt động ghi lại chân thực trạng thái điên loạn hùng hổ chửi bới của người đang ông lúc này.
Cảnh sát gần đó rất nhanh đã đến, bọn họ nhìn vào phòng và tìm kiếm người vừa gọi tới: “Cô là người gọi báo cảnh sát à?”
Lục Kiến Thanh gật đầu, lễ phép đứng sau Thích Yến: “Chuyện là thế này, chúng tôi vô tình phát hiện ra người đàn ông kia ăn trộm chó mèo cưng của người khác rồi đem về nhà ngược đãi. Sau khi bị phát hiện thì anh ta còn có ý định tấn công chúng tôi——”
“Cô nói bậy!” Người đàn ông tức giận chỉ vào Lục Kiến Thanh mắng, “Rõ ràng là cô đánh tôi trước!”
Lục Kiến Thanh mở to mắt kính, tựa hồ như bị giọng nói điêu ngoa của người đàn ông doạ đến phát sợ, trốn sau lưng Thích Yến: “Anh nói cái gì vậy? Có khi đến chai nước khoáng tôi còn mở không ra, sao có thể đánh anh chứ……”
Thích Yến, người đang tạm thời bị dùng làm lá chắn: “……”
Dưới cái nhìn của mọi người, Thích Yến bình tĩnh giơ tay lên che trước mặt cô với tư thế bảo vệ.
Người cảnh sát trẻ tuổi nhìn vào thể trạng đối lập của hai bên, lại nhìn sang tình hình căn phòng, trong lòng tự nhiên nghiêng về phía Lục Kiến Thanh. Ánh mắt vị cảnh sát trẻ nhìn người đàn ông tràn ngập chỉ trích.
Phương Minh núp trong góc phòng lười biếng nói: “Có một số người ấy à, trước mặt cảnh sát thì nói ngay cả nắp chai nước khoáng cũng không vặn được, nhưng kỳ thực còn có thể vặn đầu người ta ra cơ mà……”