Chương 39: Mắt Không Dùng Thì Có Thể Tặng

Chu Tấn Hiền là một ông lão dễ dỗ dành. Ban đầu ông vốn rất tức giận vì Lục Kiến Thanh từ chối giúp mình đi tới các bộ phận liên quan để nói về việc thay đổi ảnh minh hoạ, nhưng sau khi thấy cô mua trọn bộ《 Phiên bản bìa cứng những tác phẩm của Chu Tấn Hiền》, thì mọi sự giận dữ đều tan biến một cách nhanh chóng. Khi gặp bất cứ con quỷ nào thì ông đều tự hào khoe ra những kiệt tác của mình khi còn sống, khiến đám quỷ khác cảm thấy thật phiền.

Sau khi hoàn thành xong động tác cuối, ông quay ra thì thấy Lục Kiến Thanh đang bước vào, ông liền mỉm cười giơ tay lên chào cô: “Chào buổi sáng cô giáo tiểu Lục…… Ồ, trong túi cô có gì vậy?”

Lục Kiến Thanh cúi xuống, thấy Lượng Lượng đang lặng lẽ thò đầu ra, hai chân trước đặt lên mép túi, tò mò nhìn ngó xung quanh.

Nó vốn là một chú chó lớn hoạt bát nhưng bây giờ lại trở nên có chút nhút nhát và sợ người lạ. Nó nghe thấy giọng nói của Chu Tấn Hiền liền chui đầu lại vào trong túi, chỉ để lộ ra đôi mắt tròn long lanh, theo bản năng ngước lên nhìn Lục Kiến Thanh, cảm nhận được ánh mắt trấn an từ cô thì mới dám ngó đầu ra một chút.

Trời sinh Chu Tấn Hiền đã có giọng nói lớn, ông vừa mới kêu lên đã thu hút sự chú ý của đám quỷ, khiến chúng bay lại tụ tập xung quanh Lục Kiến Thanh, vây lấy chiếc túi trong tay cô như một bầy ong.

Nhìn thấy một đám ma quỷ với khuôn mặt tái nhợt đổ xô lại, chút dũng khí cuối cùng mà chú chó vàng phải rất vất vả mới có được từ sự trấn an của Lục Kiến Thanh đã nhanh chóng tan biến, giống như một quả bóng xì hơi, xẹp xuống trông rất đáng thương. Nó sợ hãi thu mình lại trong túi, thậm chí không dám để lộ một sợi lông ra ngoài.

“Đừng sợ.” Lục Kiến Thanh dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn lên khiến cho đám quỷ toàn thân run rẩy, theo phản xạ lùi một bước lớn về phía sau.

Cô ôm Lượng Lượng đang run rẩy qua một lớp túi, đưa tay vào rồi nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, “Bọn họ không phải là người xấu, sẽ không làm đau em.”

Không lâu sau, trong túi vang lên âm thanh rêи ɾỉ nũng nịu.

Lục Kiến Thanh thấy chú chó không còn run rẩy nữa mới bế nó ra khỏi túi, cưng nựng ôm vào lòng. Lũ quỷ xung quanh thấy nó, liền bắt đầu thì thẩm to nhỏ: “Oa, cô giáo mang đến một con chó, nó vẫn đang sống sờ sờ ra đây này.”

“Cái gì mà sống sờ sờ chứ? Rõ ràng nó chỉ còn là một quỷ hồn mà thôi. Đúng là có mắt như mù, nếu cậu không dùng tới mắt nữa thì có thể tặng nó cho con quỷ nào cần chúng ấy!”

“Trên người con chó này có rất nhiều vết thương, cục u sưng to như một quả bóng vậy, cái chết của nó có vẻ còn bi đát hơn cả của tôi khi còn sống đấy.”

“Thật không ngờ cô giáo lại dịu dàng với con chó này như vậy, tôi tự nhiên nảy ra một ý tưởng, từ giờ chúng ta ăn mặc lù xù lông lá một chút thì sao? Như vậy nếu lần tới bị bắt quả tang trốn học thì ắt hẳn sẽ không bị cô giáo tiểu Lục phạt nữa?”



“Cái này được đấy! Tôi sẽ tìm thử trên Dibao, hàng có thể được gửi tới nhanh nhất vào chiều nay!”

(*) dương gian có Taobao, dưới địa phủ thì có Địa bao =))

Lục Kiến Thanh: “……” Không, các người làm ơn tỉnh táo lại đi.

Dù bọn họ mặc gì cũng vô ích mà thôi, cô sẽ không khoan nhượng trong việc trừng trị những con quỷ dám trốn học đâu!

Còn một điều nữa!! Bạn học quỷ bên cạnh kia, làm ơn đừng tùy tiện cho Lượng Lượng ăn bất cứ thứ gì! Cho dù nó đã chết, nhưng cô có thể khẳng định là chó không hề thích ăn hương nến!!

Lượng Lượng rõ ràng cũng rất bối rối với thứ đồ đột nhiên được đưa đến trước miệng nó.

Hành động của con quỷ trước mặt rất giống với bộ dạng khi có người muốn cho nó ăn trước đây, nhưng với khứu giác nhạy bén của mình, nó cảm thấy mùi của đồ vật này không giống như thứ gì đó có thể ăn được.

Phương Minh đang chen lấn trong đám quỷ, vất vả lắm mới ngoi đầu lên được, cậu nhìn chú chó vài phút rồi kinh ngạc kêu lên: “A, đây là chú chó mà ông lão hàng xóm bên cạnh nhà Giai Giai nuôi, sao nó lại thành ra thế này!”

Vừa dứt lời, cậu quay sang đã thấy con quỷ bên cạnh im lặng nhìn mình với ánh mắt phức tạp

Phương Minh lúng túng: “…… Sao, sao vậy?”

Quỷ bên cạnh bĩu môi nói: “Này chú em, không thể tưởng tượng được lúc còn sống cậu lại là loại người biếи ŧɦái thường xuyên bám theo con gái nhà lành——”

Ngay cả đến con chó nhà hàng xóm của người ta cũng nhận ra được, chắc chắn là phải nhìn thấy nó rất nhiều lần.

Đám quỷ xung quanh nghe thấy những lời này, lập tức không hẹn mà cùng hướng ánh mắt khinh bỉ về phía Phương Minh.