Bàn tay này không giống với bàn tay của người chủ vẫn ôm nó mỗi ngày. Chủ nhân đã lớn tuổi, trên bàn tay đầy những nếp nhăn lưu lại theo năm tháng, ôm nó được một lúc sẽ bắt đầu không chịu được mà run rẩy. Những lúc như vây, Lượng Lượng đều biết điều mà nhảy ra khỏi vòng tay của ông rồi ngoan ngoãn đi bên cạnh.
Nhưng bàn tay đang ôm nó bây giờ rất chắc chắn và ấm áp.
Dường như nó có thể ở yên trong vòng tay này rất lâu mà không lo bị rớt xuống.
Chú chó nằm trong vòng tay và sủa lớn, nó cố gắng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang tươi cười.
Lượng Lượng “gâu gâu” hai tiếng, sau đó lại ngoan ngoãn nằm yên trong lòng Lục Kiến Thanh.
Nó nhận ra chị gái xinh đẹp này, cô ấy thậm chí còn từng cho nó ăn xúc xích đó!
Biết rằng sau khi chết thì vết thương sẽ không còn thấy đau nữa, nhưng Lục Kiến Thanh vẫn rất nhẹ nhàng khi kiểm tra miệng vết thương trên người chú chó. Càng xem lại càng khiến trái tim cô càng thắt lại.
Trong lòng như có một tảng đá lớn đè nặng, khiến cô không thể thở nổi.
Lục Kiến Thanh bặm môi lại, lúc này cô chỉ muốn lập tức trừng phạt thật nặng cái tên cặn bã đã nhẫn tâm hành hạ một chú chó vô tội như thế này.
Dù đang không vui nhưng động tác của cô vẫn ôn nhu dịu dàng, đưa tay ra xoa đầu chú chó vàng.
Lượng Lượng dường như cảm nhận được tâm trạng không tốt của cô, nó thè lưỡi ra liếʍ liếʍ đầu ngón tay để an ủi cô.
Đường buồn, đã có em ở đây rồi!
“Em là ngoan nhất,” Lục Kiến Thanh mỉm cười, nhẹ nhàng thương lượng với nó, “Em về nhà cùng chị trước được không?”
Lượng Lượng không biết liệu cô có hiểu điều nó muốn hay không, nó nằm yên trong lòng cô một lúc rồi lại cố gắng đứng dậy, hai bàn chân trước cào cào vào vai Lục Kiến Thanh, đôi mắt to ngập nước nhìn về phía cửa nhà không rời.
Tuy rằng cái ôm của chị gái xinh đẹp rất ấm áp và thoải mái nhưng nó vẫn muốn chủ nhân của mình hơn.
Lục Kiến Thanh cười cười, tay đang sờ đến vết thương sau cổ chú chó chợt dừng lại một chút, cô điều chỉnh lại lực tay: “Đừng sợ, đến nhà chị một lát để chị tắm rửa sạch sẽ, đưa em trở về bộ dạng bụ bẫm ban đầu rồi sẽ gửi em lại cho ông Trần, nhé?”
Chú chó lớn nhẹ nhàng cọ cọ vào cô cổ, như đang im lặng đồng ý.
Lục Kiến Thanh đưa Lượng Lượng về nhà.
Cô không nuôi động vật nên chỉ có thể tạm thời lấy một bộ quần áo cũ không còn mặc nữa làm thành cái ổ cho nó, sau đó chuẩn bị một chậu nước và từ từ lau sạch từng chút vết máu trên bộ lông vàng óng của Lượng Lượng.
Bộ lông lại một lần nữa trở về trạng thái sạch sẽ và bồng bềnh ban đầu, chỉ có những vết thương là càng trở nên rõ ràng và đậm nét hơn.
Cô không thể đưa nó đi bệnh viện nên đành phải tự mình mò mẫm và chữa trị vết thương cho nó.
“Chị sẽ cố gắng cẩn thận,” cô nhẹ nhàng nói với nó, “Em hãy ngoan ngoãn, không được lộn xộn, nghe chưa?”
Mặc dù biết rằng chú chó lớn đã chết và việc xử lý vết thương cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng cô vẫn muốn làm điều đó.
Cô không muốn Lượng Lượng phải sống với những vết thương khủng khϊếp do những người lạ ở thế giới ngoài kia gây ra cho nó.
Chú chó lớn ngoan ngoãn nằm trong ổ do Lục Kiến Thanh chuẩn bị cho nó, hoàn toàn tin tưởng mà để yên cho cô lau rửa vết thương.
Kỳ thật nó không đau.
Nó đã từng rất đau đớn khi bị một ông chú lạ mặt mang ra khỏi nhà, lại càng đau hơn khi bị người ta đấm đá, thời điểm bị dẫm lên đuôi cũng rất đau nữa.
Nhưng từ khi nằm trên tấm nệm mềm mại mà Lục Kiến Thanh chuẩn bị cho mình, còn được cô ân cần khâu lại những vết thương thì nó đã không còn cảm thấy đau nữa.
Rõ ràng chỉ mới đây thôi nó còn bị con người làm tổn thương đến mình đầy thương tích, vậy mà giờ đây nó vẫn coi cô như người bảo hộ, vẫn dành cho cô tất cả sự tin tưởng một cách vô điều kiện.
Thật ngốc quá.
Lục Kiến Thanh khom lưng ấn đầu chú chó vàng, xoa nhẹ đôi tai mềm mại của nó khiến cho chú chó hưng phấn sủa vang lên.
Vết thương trên người Lượng Lượng rất nhiều và phức tạp, Lục Kiến Thanh cẩn thận xem xét, cô phát hiện đa số đều là vết cắt do lưỡi dao sắc nhọn gây ra, còn lại là một số vết bầm tím do bị dẫm đạp lên……
Cô cố gắng tập trung hết sức xử lý từng vết thương cho xong, đến mức chính mình cũng toát một lớp mồ hôi mỏng.
Golden luôn là một trong những giống chó thân thiện và trung thành nhất, Lục Kiến Thanh bảo nó nằm xuống đệm, nó liền nghe lời mà nằm đó, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại.
Lục Kiến Thanh nấu thịt cho nó, nó cũng ngoan ngoãn mà ăn hết, thậm chí còn liếʍ sạch đĩa không để dư lại thứ gì.
Cô không yên tâm để Lượng Lượng lại một mình trong phòng khách, vậy nên buổi tối trước khi đi ngủ cô kéo theo nó vào phòng rồi đặt chiếc tổ nhỏ cô đã làm riêng cho nó cạnh giường, đệm rất dày, đảm bảo sẽ giữ ấm cho giấc ngủ của nó đêm nay.