Chương 23: Bài Tập Về Nhà

Ăn không được còn mất nắm gạo, quỷ học sinh mở to đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm về phía phát ra âm thanh với vẻ mặt hoang mang.

Tròng mắt bị tịch thu của anh ta đang cố gắng trốn thoát khỏi ngăn kéo tối tăm nhưng lại bị ngăn kéo đóng sập vào, khoá lại một cách tàn nhẫn, khiến con mắt theo lực đẩy mà lăn lộp độp về phía sâu trong hốc.

Những con quỷ trong lớp nghe thấy tiếng đập mạnh phát ra từ ngăn kéo, cuối cùng cũng muộn màng nhận ra vị giáo viên mới so với loại người trần mắt thịt nhát gan —— những kẻ mà dù chỉ bị ma quỷ doạ nhẹ một cái là sẽ khóc thét và bỏ chạy đến hồn bay phách tán trên dương gian……có chút không giống nhau nhỉ?

Thật sai lầm, nhất định đây chính là cái bẫy do Bạch Vô Thường giăng ra nhằm khiến cho bọn họ nếm mùi đau khổ, tê tái đau đớn đến tận tam can!

Các con quỷ trong lớp nhìn nhau, không hẹn mà cùng quyết định trước tiên sẽ lui một bước để quan sát thêm.

Lục Kiến Thanh điểm danh các con quỷ trong lớp theo số thứ tự trong danh sách, cẩn thận đối chiếu từng khuôn mặt trong đó rồi mới kéo màn hình lớn xuống, bắt đầu trình chiếu cho đám học sinh xem một đoạn video ngắn mà cô đã chỉnh sửa vào tối hôm qua trước khi đi ngủ.

Toàn bộ chúng quỷ cứng người nhìn lên.

Trên màn hình là một lô một lốc những con quỷ màu trắng bay ra theo điệu nhạc vui tươi nhí nhảnh, hai bên góc màn hình có hai con quỷ đột nhiên từ đâu xuất hiện rút ra biểu ngữ “Tuân thủ kỷ luật và nội quy nhà trường, phấn đấu trở thành một con quỷ văn minh và tốt đẹp”, theo sau là một đám quỷ nhỏ vui sướиɠ đốt pháo ăn mừng.

Tất cả đám ma quỷ: “……”

Không, chúng ta đều đã chết lâu rồi, là quỷ tiền bối với thâm niên lâu đời dưới địa phủ, chúng ta sẽ không làm mấy loại chuyện mất mặt như vậy!

Để giúp học sinh có thể xem rõ nội dung trong video, Lục Kiến Thanh tắt hai chiếc đèn phía trước và lùi lại phía sau một bước, trưng màn hình được hiển thị đầy đủ ra trước mắt bọn họ.

Vì thân phận đặc biệt của những học sinh này nên cô đã cất công thức đêm để thay đổi nội dung trong video. Nhìn thấy đồng loại tuân thủ kỷ luật như vậy, bọn họ hẳn sẽ cảm thấy thân thuộc, điều này sẽ tạo ra cảm giác gắn bó bền chặt.

Lục Kiến Thanh thầm giơ ngón tay cái trong lòng, tự tán dương suy nghĩ chu đáo của chính mình.

Sau khi video được phát xong, cô bước lên bục giảng, hắng giọng và bắt đầu giảng dạy cho bọn họ về nội dung chương trình học hôm nay.



Đây là lần đầu tiên Lục Kiến Thanh chính thức lên lớp giảng dạy, phía dưới lại là một đám học sinh đặc biệt thế này, nên cô đã chuẩn bị rất kỹ càng.

—— Giống như bây giờ, mỗi lần cô nói đến một nội quy của trường, trên màn hình sẽ đồng thời chiếu một hình ảnh minh hoạ tương ứng. Trên hình có một con quỷ nhỏ được vẽ theo từng ô vuông, tất cả đều ăn mặc chỉnh tề, cư xử lễ phép và ngoan ngoãn hiểu chuyện. Đây chính là “con nhà người ta” mà các bậc phụ huynh hay nhắc tới.

Ma quỷ phía dưới ngó trái ngó phải, phát hiện ra trong lớp có tổng cộng hơn ba mươi học sinh, mà hơn một nửa trong số đó thực sự không đạt tiêu chuẩn: “……”

Cảm giác như nội quy nhà trường đang gây khó dễ cho bọn họ.

Một tiết học kéo dài bốn mươi lăm phút, vừa đủ để cô đem nội quy nhà trường phổ biến một lượt. Lục Kiến Thanh cầm ly nước trên bàn uống một ngụm. Cô quay đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, thấy chỉ còn 2-3 phút nữa là đến giờ tan học. Dù sao cô cũng không có ý định dạy quá giờ nên liền rút USB trong máy tính ra, chuẩn bị tận dụng thời gian còn lại để giao bài tập về nhà cho học sinh.

Chúng quỷ nghe vậy đều kinh hãi: “Bài tập về nhà? Chuyện điên rồ gì đang diễn ra vậy?!”

Bài cảm nhận 500 chữ về nội quy trường học là cái khỉ gì? Ai đó làm ơn có thể chỉ cho bọn họ cách viết thứ đó có được không???

Trước đây bọn họ chưa từng phải làm bài tập về nhà!

“Đúng vậy,” Lục Kiến Thanh vừa thu dọn đồ đạc trên bục vừa trả lời vấn đề của bọn họ, “Không có yêu cầu về hình thức, chỉ cần nộp trong vòng hai ngày.”

Xét đến việc bọn họ chưa từng viết bài văn nêu cảm nghĩ trước đây nên cô đã hào phóng mà hạ thấp yêu cầu số từ và thời hạn nộp bài.

Ngày xưa cô đi học, mỗi lần viết văn thì yêu cầu đều phải trên 800 từ.

Bởi vậy mới thấy, cô đúng thật là một giáo viên có tấm lòng bao dung và luôn quan tâm đến học sinh.

Phải học bò rồi mới học đi! Lục Kiến Thanh mỉm cười nghĩ. Dù sao, chúng ta vẫn có thể tăng dần dần số lượng từ mà.

Đám quỷ học sinh không biết bọn họ giờ đã trở thành ếch ngâm trong nồi. Trần Đình Phong giơ cao tay lên, vẽ ra mưu kế chính đáng nhằm thoát khỏi cơn ác mộng mang tên bài tập về nhà: “Thưa cô, bọn tôi không có vở cũng không có bút nên không thể làm bài tập về nhà được!”