Cô bình tĩnh đến văn phòng cất đồ đạc của mình, cất đống giấy tờ cần thiết vào trong túi, chuẩn bị lên lớp với bài PPT mà mình đã làm tối qua, ai ngờ tới khi còn chưa bước qua cửa, đã bị một nam quỷ quen thuộc chặn ở bên ngoài.
Nam quỷ mặc trường bào, áo quan, vuốt ria mép, gương mặt giống y như trong sách giáo khoa, mỉm cười chào Lục Kiến Thanh: “Chào cô giáo tiểu Lục.”
Lục Kiến Thanh: "......"
Khoảnh khắc này khiến Lục Kiến Thanh nhớ lại những năm tháng phải đọc thuộc lòng toàn bộ bài văn trong im lặng, thỉnh thoảng còn phải viết 800 từ nếu cảm nhận cùng nỗi sợ hãi bị chi phối bởi câu hỏi đọc hiểu trong các kỳ thi.
Cô không khỏi rùng mình, lặng lẽ lùi lại hai bước, xua tay với vị lão quỷ như từ trong sách bò ra này, nói: “Không không, không cần khách khí, gọi tôi như vậy đâu.” Đáng ra phải là tôi gọi ngài một tiếng “thầy” mới đúng.
Nam quỷ chắp tay sau lưng, khách khí nói: “Không cần nói vậy, cô đã chịu đến đây dạy học thì tôi ít nhiều vẫn phải tôn trọng cô. Cũng chỉ là cách xưng hô mà thôi, cô không cần từ chối.”
"Người trẻ tuổi các cô chắc đã nghe qua bút danh của tôi rồi, lão phu tên gọi——"
"Cháu biết," Lục Kiến Thanh bắt đầu im lặng xác nhận, "Ngài họ Chu, tự Tấn Hiền, sinh ra từ tỉnh Z ở thập niên 80 của thế kỷ trước, đã từng đi du học ở nước ngoài, là nhà văn, nhà tư tưởng trứ danh, là người đặt nền móng cho nền văn học hiện đại——"
Vẻ mặt Chu Tấn Hiền trở nên kinh ngạc: "Không nghĩ tới cô lại hiểu rõ về tôi như vậy đấy."
Còn không phải sao, rốt cuộc thì đây toàn là những câu hỏi trong đề thi đấy, cô muốn không nhớ tới cũng khó.
Trước mặt Chu Tấn Hiền, Lục Kiến Thanh bình tĩnh trả lời: “Cháu đã đọc qua một ít sách của ngài, ở trang đầu bìa sẽ có phần giới thiệu về ngài.”
Một học sinh trung học thường phải đọc và tìm hiểu khoảng ba mươi tác phẩm kinh điển của Trung Quốc và nước ngoài.
"Thì ra là vậy." Chu Tấn Hiền cũng không nghi ngờ về chuyện đó, bay theo cô đến bên cạnh lớp, lấy cuốn sách giáo khoa mà trước đây ông đã xin mượn của Tạ Tất An ra rồi đưa nó cho cô: “Sách này tôi đọc rồi, viết rất tốt, có điều…”
Chu Tấn Hiền lộ vẻ khó xử khi nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua Lục Kiến Thanh, do dự muốn nói lại thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chu Tấn Hiền, Lục Kiến Thanh cho là ông ấy có chuyện quan trọng muốn nói, liền nghiêm túc hỏi ông: “Cháu có thể giúp gì cho ngài?”
“Chuyện là như vậy,” Chu Tấn Hiền mở sách giáo khoa, lật sang trang có in cái đầu to của chính mình, “Cô không thấy nhân vật trong này bị in quá sai lệch à!”
Lục Kiến Thanh: "......"
Cô do dự rồi nói: “Có sao?”
Mặc dù công nghệ chụp ảnh thời đó không tốt như bây giờ, nhưng số lượng các cửa hàng chụp ảnh ngày càng nhiều, nên vẫn có thể chụp được ảnh người rõ nét dù chỉ là ảnh đen trắng.
Bằng lương tâm mà nói, cô thấy hình ảnh được in trong này, khá là thực tế đấy chứ…
"Đương nhiên rồi!" Đối phương ngẩng đầu chống nạnh, một tay giơ sách lên cao, dí sát trang sách in hình mình trên đó vào khuôn mặt, vô cùng buồn bã nói: "Cô nhìn kỹ đi! Người này trông già nua, ánh mắt vô thần, bối cảnh đằng sau càng thêm ảm đạm không có ánh sáng, làm sao so được với vẻ phong trần tuấn dật của tôi chứ?!”
"......"
Giọng nói của Lão quỷ vang dội: “Loại ảnh chụp này mà được dán ở chỗ như vậy thì sẽ khiến hậu thế hiểu lầm hình tượng của lão phu ra sao chứ, cô bảo ta phải an tâm đi đầu thai thế nào!”
Khóe miệng Lục Kiến Thanh giật giật.
Cô dường như nghe thấy âm thanh bộ lọc nhà văn học trứ danh của lão tiên sinh trước mặt đã bị vỡ vụn bên tai.
Không chịu đi đầu thai bởi vì một nguyên nhân thế này, rốt cuộc có gì để tự hào chứ…
Sự thật đã chứng minh, trong mắt Chu lão tiên sinh, điều đó vẫn đáng giá nha.
"Mặc dù tôi không có nhiều ảnh chụp lúc còn trẻ, nhưng vẫn có mấy cái, vậy sao còn chọn tấm ảnh này cho tôi chứ?” Chu Tấn Hiền hiển nhiên đã oán hận những bức ảnh này từ lâu, “Xuyên tạc ý trong văn chương của tôi còn chưa tính, đến ảnh chụp cũng không chịu chọn cho tốt, không nói tới điều kiện lúc tôi chết, ngày nay mấy người trẻ tuổi các cô đều biết photoshop mặt rất đẹp, tại sao họ không chỉnh ảnh cho tôi một chút chứ.”
Lục Kiến Thanh ngơ ngác vỗ tay: “Ngài biết nhiều thật đấy.”
"Tất nhiên, bệ hạ thường dạy chúng ta, đã thành quỷ thì vẫn phải bắt kịp thời đại, nếu không sẽ bị thời đại bỏ rơi, tôi nghĩ thế hệ của các cô đã làm được rất nhiều thứ thú vị.” Chu Tấn Hiền kiêu ngạo ưỡn ngực, chứng tỏ bản thân là một con quỷ tân tiến, cởi mở và biết tiếp thu của thời đại mới.
Càng nói càng thấy mình đúng, ông ta lập tức bắt đầu thảo luận với Lục Kiến Thanh: “Một con quỷ như tôi mà ra mặt thì cũng không tốt, rất dễ doạ người, nếu không thì cô giúp tôi đi tới cơ quan liên quan để nói về việc này đi, yêu cầu của lão phu không cao, không cần sửa nhiều, tốt xấu cho tôi cái filter mịn da là được.”
"Thế nào, tôi chỉ có một yêu cầu nhỏ này thôi, không tính là quá đáng chứ?"
Chu Tấn Hiền nói xong, không quên trưng ra vẻ mặt sinh động: “Yêu cầu của tôi đã giảm xuống mức tối thiểu rồi, cô sẽ không cự tuyệt nguyện vọng cuối cùng này của lão nhân một cách vô tình đấy chứ?"
Lục Kiến Thanh: "......"
Cô giáo tiểu Lục lạnh lùng nói: “Cháu từ chối.”
Lão quỷ trước mặt nghe vậy liền sửng sốt, một tay che ngực, bàn tay run rẩy chỉ về phía Lục Kiến Thanh, như bị kí©h thí©ɧ rất lớn, môi run run nói: "Cô gái, cô thật đúng là tàn nhẫn."
Lục Kiến Thanh không hề dao động, thái độ dứt khoát rõ ràng.
Đùa gì chứ, cô không muốn bị nhốt vào bệnh viện tâm thần chỉ vì đến Cục Giáo dục để yêu cầu làm đẹp cho nhân vật trên tranh minh hoạ trong sách đâu, chắc từ đó cô sẽ phải sống cuộc sống về hưu, ngày nào cũng uống thuốc và chơi mạt chược với mấy bệnh nhân khác mất.
Thấy khổ nhục kế của mình không có tác dụng, lão quỷ không còn cách nào khác đành hừ một tiếng, tức giận bỏ lại cô rồi đi vào lớp.
Lục Kiến Thanh: "......"
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng này nhưng bản thân vẫn không tự chủ được mà cảm thấy vi diệu.