Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Nhậm Chức Ở Địa Phủ, Tôi Trở Thành Người Chiến Thắng Nhân Sinh

Chương 16: Tâm Sự Của Quỷ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe Lục Kiến Thanh hỏi vậy, Giai Giai cắn chặt môi dưới, thân thể khẽ run lên, nước mắt không tự chủ mà tuôn ra, cô gái sợ hãi kể: “Chỉ, chỉ là con búp bê có vấn đề gì đó. Khi mới mua nó về, rõ ràng tôi đã để trong phòng và khoá cửa, nhưng mỗi buổi sáng sau khi thức dậy, không hiểu sao nó lại xuất hiện bên gối tôi, rồi ngồi đó nhìn tôi chằm chằm!”

“Tôi sợ hãi đến mức năm lần bảy lượt đem nó đi vứt, nhưng lần nào nó cũng trở về. Vừa mở cửa đã thấy nó đứng ở cửa chờ tôi rồi, muốn vứt cũng không vứt được, thật giống như nó đã hoàn toàn quấn chặt lấy tôi……”

Cảm xúc của Giai Giái bị đè nén đến cực điểm, cuối cùng cô che mặt khóc lớn thành tiếng.

Quỷ học sinh ở một bên nghe thấy vậy thì sửng sốt, sau một lúc lâu mới nhớ ra, bay tới trước mặt Giai Giai giải thích: “Không! Em không có ý hù dọa chị đâu! Chị quên rồi sao? Mấy ngày đó chị xem một bộ phim kinh dị, buổi tối đi ngủ còn chẳng dám tắt đèn. Em lo lắng khi chị thức dậy một mình sẽ sợ hãi nên mới ở bên cạnh!”

Giai Giai không nhìn thấy con quỷ đang ngồi xổm trước mặt mình thao thao bất tuyệt, cô gái lau nước mắt và nói: “Chuyện lạ xảy ra đúng lúc sau khi tôi xem bộ phim《Anna Bell 》. Thành thật mà nói, tôi nghi ngờ liệu đó có phải có phải con quỷ từ trong phim chui ra và bám lấy tôi hay không……”

Quỷ học sinh hưng phấn hét lên: “Nhìn xem! Những gì tôi nói đều là sự thật!”

Lục Kiến Thanh: “……”

Quỷ học sinh không ngờ sự bất thường trong mấy ngày qua của người trong lòng mình là do một tay cậu ta doạ sợ, lập tức khó chịu, đấm ngực dậm chân nói: “Tôi không phải cố ý! Sao tôi lại muốn hù dọa chị ấy chứ? Tôi, tôi còn nghĩ đợi tới khi Giai Giai chết, nếu chị ấy không chê thì sẽ tiếp tục nối lại tiền duyên ở kiếp trước nữa.”

Lục Kiến Thanh: "......"

Nhìn không ra cậu làm quỷ còn chưa được bao lâu, đã nghĩ tới chuyện xa lắc xa lơ rồi.



Quỷ học sinh nói có sách mách có chứng: “Chị nghĩ kỹ lại đi, tôi doạ Giai Giai thì được lợi gì chứ? Cô ấy mà chết thì cũng phải thành quỷ, đến lúc đó mọi người đều là quỷ như nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, lúc chạm mặt sẽ rất xấu hổ, việc ngốc như vậy tôi không làm đâu.”

Giai Giai ngồi bên cạnh run rẩy khóc lóc: “Tôi kể chuyện này với bố mẹ nhưng họ không tin, còn nói là do trước đấy tôi bị áp lực tinh thần rất lớn nên mới sinh ra ảo giác, nhưng trong lòng tôi biết rõ, đó hoàn toàn không phải là tôi tự tưởng tượng, đúng rồi—— ”

Giai Giai cắn môi dưới: “Hai ngày nay tôi thường nằm mơ, ban đêm sẽ mơ thấy một học đệ của mình tên là Phương Minh, nhưng cậu ấy rõ ràng đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi cách đây không lâu, tôi với cậu ấy cũng không tiếp xúc với nhau nhiều, tai nạn xe đâu liên quan gì đến tôi! Oan có đầu nợ có chủ, cậu ấy cũng không nên đến tìm tôi chứ!”

Quỷ học sinh tên Phương Minh chột dạ mà nắm tóc, ấp úng nói: “Cái gì chứ? Đây không phải là do tôi lúc sinh thời vẫn chưa thể thổ lộ tình cảm của mình nên mới muốn cố gắng hơn sau khi chết sao? Hơn nữa, tôi cũng không trực tiếp nói thẳng với cô ấy, tôi vẫn nhớ phải thực hiện từng bước một, nhưng cô ấy lại không chịu để ý đến tôi…”

“Sau khi Phương Minh chết, tôi còn cùng cha mẹ đến tế bái cậu ấy, nhưng tôi chỉ không hiểu tại sao cậu ấy lại quấn lấy mình.” Giai Giai khóc đến mức run rẩy, sợ hãi cùng uỷ khuất, “Mỗi lần ngủ thϊếp đi, cậu ta lại ngồi xổm trong giấc mơ của tôi, máu me be bét mà gọi tên tôi, tôi nghe người ta thường kể rằng nếu một con ma gọi tên mình, thì một khi đáp lại, tôi sẽ bị nó mang xuống phía dưới, nên khi gặp phải việc này, tôi nào dám trả lời cái gì.”

Cô chỉ vào quầng thâm dày đặc dưới mắt, trong lời nói tràn đầy tuyệt vọng: “Bây giờ tôi cũng không dám đi ngủ, chỉ sợ nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy cảnh tượng đó lần nữa, mỗi lần cơn buồn ngủ tới, tôi chỉ có thể tự đánh thức mình...”

Phương Minh không ngờ lại tạo thành hiểu lầm như vậy, gãi gãi đầu, giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Mỗi lần đi vào giấc mơ của cô ấy, tôi đều thấy cô ấy đang ngồi xổm ở đó khóc lóc thảm thiết, tôi muốn tiến đến an ủi, làm mặt quỷ cho cô ấy vui lên…”

Vừa nói, cậu ta vừa trợn to mắt, lè lưỡi, cho Lục Kiến Thanh xem mặt quỷ hài hước mà cậu ta đã phải luyện tập rất lâu.

Lục Kiến Thanh: "......"

Với phương pháp pha trò của người này thì đúng là không oan khi mãi vẫn chưa theo đuổi được người trong lòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »