Chương 13: Quỷ Học Sinh

Cô gái trốn sau cánh cửa có làn da thật sự rất trắng, càng làm cho quầng thâm dưới hai mắt trở nên đặc biệt rõ ràng, nhìn qua như thể cô ấy đã rất lâu không được ngủ ngon giấc, mái tóc dài xõa rối tung, giống như một con chim đang đậu trên cành cong đầy sợ hãi. Cô gái nhìn Lục Kiến Thanh đánh giá một lượt.

“Xin chào, tôi là hàng xóm mới chuyển đến hôm qua.” Lục Kiến Thanh cho rằng vì đối phương sống một mình nên mới có thái độ cảnh giác như vậy, cô ý tứ lùi về sau một bước, nở một nụ cười thật tươi đầy thân thiện: “Tối qua tôi có nhặt được một con búp bê mà cô đánh rơi nên giờ muốn trả lại……”

Còn chưa kịp dứt lời, cô gái đội diện đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, ngón tay đặt trên nắm cửa cũng trở nên trắng bệch, cô gái nặng nề lắc đầu, “Không, không phải tôi, chắc là cô nhầm rồi.”

“Nhưng tôi——”

Lục Kiến Thanh vừa mới nói được hai chữ, cô gái đã vội vàng đóng sầm cửa lại. Vì là khu chung cư cũ nên cách âm không tốt, dù là có cách một cánh cửa nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở đứt quãng từng đợt truyền ra ngoài.

Lục Kiến Thanh bị phản ứng đột ngột của nữ sinh kia làm cho bối rối, cô một lần nữa thử gõ cánh cửa đang đóng kín trước mặt nhưng không có ai trả lời, cô đành lấy chìa khoá ra, đi về phía cửa nhà mình.

Cửa nhà kẽo kẹt mở ra, Lục Kiến Thanh bước vào nhà, còn chưa kịp đóng cửa, khi quay người lại đã thấy một thứ gì đó đang chễm chệ đứng giữa căn phòng.

—— kia rõ ràng là một con quỷ nam sinh!

Con quỷ này có gò má hóp, bên má phải vằn lên một vết tát màu đỏ in rõ hình bàn tay, có vẻ là đã chết khi còn trẻ, đồng phục cấp 3 mà cậu ta mặc trên người vẫn còn dính máu, thậm chí cả chiếc kính đang đeo cũng bị vỡ một góc. So với những con quỷ mà cô gặp ở trường sáng nay thì trông cậu ta thê thảm hơn nhiều.

Cậu ta ngồi xổm bên cạnh con búp bê, cố gắng dùng tay nắn lại chỗ móp trên khuôn mặt của nó, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay người lại, vừa đúng lúc đυ.ng phải ánh mắt của Lục Kiến Thanh.

Một người một quỷ bốn mắt nhìn nhau.

Lục Kiến Thanh tay vẫn còn đang đặt trên nắm cửa, ngoài mặt thì trông có vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm bên trong đã bắt đầu gào thét đến lẫn lộn tim gan.



Trường học còn chưa tính, vì cái gì mà trong nhà cũng có ma quỷ xuất hiện?

Liệu cảnh sát có thể xử lý việc ma quỷ tự tiện xông vào nhà dân không??

Quy chế bảo vệ mà Hắc Bạch Vô Thường từng nói với cô chắc có thể tin cậy đi??!

Trong khi cô vẫn còn đang do dự không biết nên xoay người chạy nhanh ra ngoài hay là giả bộ làm như không nhìn thấy gì mà tiếp tục sống qua ngày thì con quỷ học sinh đã bay tới trước mặt: “Bà chị có nhìn thấy tôi không?”

“……”

“Không cần giả vờ” quỷ học sinh chắc nịch mà nhìn chằm chằm cô, “Ánh mắt bà chị đã nói lên tất cả, chị có thể nhìn thấy được tôi!”

Đây là lần đầu cậu ta gặp một người sống có thể nhìn thấy mình, hồn ma học sinh hưng phấn xoa xoa hai tay, trong đầu hiện lên vô vàn suy nghĩ, cậu cẩn thận đẩy gọng kính, cố gắng làm ra vẻ là một con quỷ khó đoán.

Nhưng đáng tiếc là tròng kính của cậu ta vốn đã đầy vết nứt, chịu không nổi lực đẩy dù rất nhẹ từ tay cậu, sau một tiếng vỡ vụn, từng mảnh từng mảnh lã chã rơi xuống đất, để lại một cái khung gọng trống rỗng trên sống mũi.

Lục Kiến Thanh: “……”

Quỷ học sinh: “……”

Mẹ nó, cái thứ gọng kính kém cỏi thật không biết giữ mặt mũi cho người khác!

Quỷ học sinh thẹn quá hoá giận, lộ ra vẻ mặt dữ tợn, gió trong phòng bỗng thổi mạnh, nhiệt độ xung quanh như giảm đi vài độ, phần thân từ thắt lưng trở lên và thân dưới bắt đầu tách thành hai nửa, trên mặt xuất hiện nhiều vết thâm tím phủ đầy máu, máu trượt theo cằm đi xuống nhỏ từng giọt lên sàn nhà.



Sắc mặt của Lục Kiến Thanh quả nhiên thay đổi đúng như cậu ta dự đoán.

Quỷ học sinh tưởng rằng cô đang vô cùng kinh hãi, trong lòng cười lạnh một tiếng, lạnh lùng mở miệng ra nói: “Chị……ư, ô ô.”

Miệng cậu ta bị một thứ gì đó có mùi kỳ quái chặn lại, quỷ học sinh trợn mắt kinh ngạc, cậu không thể tin được người sống này lại dám làm như thế.

Lục Kiến Thanh nhét giẻ lau vào miệng con quỷ xong liền rút tay lại, cô ngồi xuống thử chạm vào sàn nhà, xác định máu chảy xuống chỉ là hiệu ứng đánh lừa thị giác, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy khóe miệng nam sinh còn đang chảy máu, liền cau mày chán ghét: “Cậu lớn đùng như vậy mà còn chảy nước dãi à? Có cần tôi tìm cho cậu một chiếc yếm để quàng dưới cổ không?”

Một khi vết máu đã dính trên sàn thì rất khó để lau sạch.

Quỷ học sinh: “……” Cái gì mà nước dãi, thứ đó chính là máu. Là máu!

Nói trắng ra, một con quỷ to đùng như cậu đang đứng trước mặt cô ta vậy mà thứ cô ta quan tâm chỉ là cái sàn có bẩn hay không thôi sao??

Dường như có gì đó sai sai…

Tác giả có lời muốn nói:

Học sinh quỷ: Tôi cảm giác bà chị đang coi thường tôi.

Lục Kiến Thanh: Ừm, cảm giác của cậu không sai đâu.

Học sinh quỷ: ????