Chương 34

Lục Hồng Duy lúc này cũng bình tĩnh lại, kìm nén hơi thở tràn đầy tức giận đáp lại: "Anh Phó nói đúng."

Ông ta ngay từ đầu đã không hài lòng với Lục Dư, khi nhìn thấy đứa trẻ này rụt rè đứng giữa đám người ăn xin ở quận cũ phía Nam thành phố, phản ứng đầu tiên của ông ta không phải là niềm vui cuối cùng đã tìm thấy đứa con ruột, mà là một cảm gHãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047)iác khó tin. Trong lòng không khỏi nghi ngờ: "Đứa trẻ này thật sự là con của ông ta sao?"

Lục Hồng Duy từng quàng tay qua vai vợ mình, thủ thỉ tưởng tượng Lục Dư sinh ra sẽ trông như thế nào: "Nó sẽ có đôi mắt đào đẹp như em, chỉ số IQ của nó chắc chắn là được thừa hưởng từ cả hai chúng ta, khí chất với phong độ thì càng không cần phải nói, em nhìn ông anh ngày xưa còn trẻ thì biết..."

Vì vậy, khi nhìn thấy Lục Dư ông ta đã hoàn toàn chìm trong vô số thất vọng.

Nếu có thể, ngay lúc đó ông ta muốn xoay người đi ngay tại chỗ.

Nhưng ông ta đã không làm vậy, xã hội thượng lưu luôn đánh giá cao việc Lục gia tìm kiếm con ruột trong hai mươi năm, họ đã tạo dựng được không ít danh tiếng tốt, nếu bây giờ ông quay đầu rời đi thì tiêu đề tin tức ngày mai sẽ là: Lục gia bất ngờ quyết định cắt đứt quan hệ với con ruột sau khi biết đứa con này là kẻ ăn xin.

Đến lúc đó, nhà họ Lục sẽ bị phản phệ(1). Lúc đó có bao nhiêu con mắt coi trọng và để ý Lục gia, thì bấy giờ sẽ có bằng đó ánh mắt khinh thường ghét bỏ bọn họ họ. Với tư cách là người đứng đầu nhà họ Lục, Lục Hồng Duy sẽ không bao giờ để điều này xảy ra với cơ nghiệp bao năm của nhà mình.

(1): [ 反噬 ]: hiểu đơn giản là bị cắn ngược lại.

Nhưng bây giờ ông cảm thấy lúc đó mình đã làm sai một số chuyện, Lục Dư đã gây ra vô số phiền toái cho nhà họ Lục, chỉ mới hai tháng kể từ khi cậu đến Lục gia. Lúc này cậu còn nổi loạn đến đập vỡ ly rượu trên trán ba nó, đứa con sú.c sinh vô văn hóa như vậy, không xứng đáng làm con của ông ta.

Là con trai cả của Lục Hồng Duy, Lục Tiêu biết rất rõ rằng ba hắn vào lúc này thậm chí còn muốn bóp cổ gϊếŧ chết Lục Dư. Hắn nhấp nhấp môi mỏng, nắm chặt cánh tay của Lục Dư, nói: "Con muốn nói một số chuyện với nó một chút." Rồi kéo cậu đến lối vào khuôn viên vườn.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, ánh sáng mờ ảo chiếu vào nửa khuôn mặt của Lục Dư, khiến phần lớn cơ thể của cậu chìm trong bóng tối. Lục Tiêu không thèm nhìn vẻ mặt của Lục Dư, chỉ cau mày nói: "Trước kia cậu không phải như vậy, chỉ là cùng gia đình có chút mâu thuẫn, không nên mở miệng chửi rủa hai nhà Lục Phó như bây giờ".

Lục Dư nhướng mày, ngay cảHãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047) đầu lông mày cũng dính đầy sương tuyết: "Anh kéo tôi ra ngoài chỉ để nói chuyện này sao?"

Lục Tiêu hít sâu một hơi: "Không phải, tôi muốn yêu cầu cậu ngay lập đồng ý đính hôn với Phó Vân Triều. Ba hiện tại rất tức giận. Nếu cậu thật sự rời khỏi Lục gia, cho dù ba làm gì cậu, cậu căn bản cũng không thể đấu lại được. Tuy Phó Vân Triều ở tập đoàn Phó gia không có thực quyền, nhưng ít nhất nó vẫn mang họ Phó—— ".

Lục Tiêu phát hiện mình không nói được gì.

Bởi vì trong lòng hắn biết rõ ràng, cho dù Phó Vân Triều có họ Phó, nếu Phó Minh có chút tâm tư, Phó Vân Triều hay Lục Dư cũng sẽ có kết cục như nhau.

Đặc biệt là Phó Vân Triều càng xuống tay tốt hơn.

Sức khỏe của anh ta vốn đã không tốt, cho dù bị Phó Minh gϊếŧ chết, Phó Minh vẫn có thể giải thích: "Nó chết vì bệnh tật."

Thấy hắn im lặng, Lục Dư cũng không buồn lãng phí thời gian ở đây. Lục Dư trước kia đã nhiều lần cần sự an ủi của hắn, nhưng Lục Tiêu đã không Hãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047)cho. Sau khi Lục Dư hiến tế linh hồn và thể xác mà trở về đây không có gì ngoài một ngôi nhà ma ám, Lục Tiêu lại thực sự bắt đầu quan tâm đến em trai mình.

Cậu chợt nhớ đến Phù Xuyến đang dựa vào ghế phơi nắng, cười nói với cậu: "Tôi có hai người bạn và mối quan hệ của chúng tôi khá tốt. Mỗi khi cảm thấy hơi khó chịu là tôi lại lo lắng, hận không thể ôm đầu kéo nhau đến bệnh viện. Nếu tôi đi rồi, tôi sẽ không thể yên tâm về hai tên ngốc này nữa".

Rõ ràng là Phù Xuyến không có quan hệ huyết thống với Hạ Tích Nho, Hàn Thanh Nham hay những người khác, nhưng anh ấy không thể quên được họ ngay cả khi anh ấy sắp chết.

Với tư cách là anh ruột của Lục Dư, Lục Tiêu không những không xuất hiện khi Lục Dư bị đả kích đến mức suy sụp, hắn ta thậm chí còn không tin, không biết những chuyện này.

Lục Dư xoay người dời kHãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047)hỏi khuôn viên.

Lục Tiêu đứng ở nơi đó nhìn tấm lưng gầy gò thon dài của cậu bị ánh sáng kéo dài, rất dài, sau đó hoàn toàn biến mất trong bóng tối. Kỳ thực đêm nay bầu trời đầy sao, nhưng dù có bao nhiêu sao cũng không thể chiếu sáng vùng đất dưới chân Lục Dư, như thể cậu chưa bao giờ là một phần của ánh sáng vậy.

Những góc chứa đầy tối tăm mới là nơi cậu thuộc về.

"Anh ơi"