Chương 20: Vô lý

Lục Dư của lúc đó căn bản không chú ý tới đôi lông mày nhíu lại trong phút chốc của người đàn ông, chỉ sợ bị từ chối, bèn không ngừng viện cớ: “Tôi không quen biết những người khác, danh sách wechat trống không, mà mọi người đều dùng wechat, tôi…tôi có thể dùng wechat tìm anh…đương nhiên không phải lúc nào cũng tìm, tôi biết anh rất—”

Chữ “bận” cuối cùng vẫn không thốt ra khỏi miệng, Lục Tiêu đã nhấc tay lên nói một chữ ‘Được’’.

Cậu tưởng rằng Lục Tiêu đồng ý add wechat, thực chất chỉ là đối phương đã không còn kiên nhẫn nữa.

Là một trong những người phụ trách của Lục Thị, Lục Tiêu có hai số điện thoại, một số dùng thường ngày, một số cho công việc, mà số wechat Lục Tiêu đưa cho Lục Dư thuộc về vế sau.

Lục Dư lại vì vậy mà vui mừng.

Sau đó, Lục Dư gửi tin nhắn cho Lục Tiêu, phần lớn không nhận được phản hồi, nhưng hôm nay, đối phương lại chủ động liên lạc với cậu.

Lục Tiêu: Hôm nay ba mẹ ở nhà, họ bảo cậu về nhà ăn cơm, có việc quan trọng muốn nói với cậu.

Xe chạy băng băng trên đường, ánh mắt của Tiểu Châu thi thoảng liếc nhìn đôi mày hơi cau lại của chàng trai trẻ qua gương chiếu hậu. Chỉ nhìn ngoại hình và khí chất của Lục Dư, hoàn toàn không thể nào liên tưởng được cậu với hai từ ‘ăn xin’ có chút quan hệ gì với nhau. Cũng như vậy, Tiểu Châu cũng căn bản không thể tưởng tượng một người trông có vẻ tay không thể xách vai không thể gánh như vậy lại có thể dễ dàng gϊếŧ chết bảy con dị chủng.

Quá vô lý rồi.

Tầm mắt anh ta lại đảo qua, chú ý thấy điện thoại của Lục Dư sáng lên một cái, chàng trai trẻ dường như phát giác ra điều gì đó, đột nhiên ngước mắt lên nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn thẳng vào ánh mắt né tránh không kịp của Tiểu Châu.

Tiểu Châu: “...”

Nhìn trộm người khác còn bị phát hiện, điều đó cho thấy anh ta rất ngu.

Gương mặt hiện lên nụ cười gượng gạo, Tiểu Châu giơ tay lên gãi đầu, thu hồi lại ánh mắt, sau đó cười gượng nói: “Lục tiên sinh, cậu đừng để ý, tôi chỉ là…chỉ là cảm thấy rất tò mò. Tôi mới tới Cục Đặc Nhiệm hai năm trước, lúc nào cũng nghe các tiền bối nói về chuyện dị chủng. Họ đều nói dị chủng rất lợi hại, vậy nên nghe nói cậu một mình gϊếŧ chết bảy con dị chủng, tôi cảm thấy không thể tin nổi.”

Thậm chí khiến anh ta nảy sinh ra loại suy nghĩ như thể:

Lúc nhớ lại chuyện cũ, có phải các tiền bối đã sử dụng phép nói phóng đại nào đó hay không.

Kiểu vậy.

Lục Dư nghe vậy chỉ nói: “Không để ý.”

Ngón tay ma sát trên màn hình, cậu cụp mắt xuống, gõ một chữ ‘Vâng’ rồi gửi đi.

Ý muốn gặp vợ chồng nhà họ Lục.

Sau khi trở về căn nhà thuê của mình không bao lâu, Lục Dư liền nhận được tin nhắn của Dương Chương, nội dung vô cùng đơn giản, không nói cho Lục Dư anh ta đã bắt đầu hành động, chỉ gửi một đường link rồi hỏi: Tới xem livestream của tôi không?

Lục Dư bấm mở đường link, màn hình rất nhanh hiện ra một phần mềm livestream. Trên màn hình, Dương Chương khoanh chân dựa vào ghế sofa, biểu cảm và tư thế vô cùng nhàn nhã. Ánh mắt của Lục Dư liếc nhìn số lượng người xem, mười mấy vạn người.

Dương Chương: “Người đi đường hóng dưa mau chóng chia sẻ phòng livestream cho các chị em hóng dưa của bạn. Khi lượng người xem đạt tới ba mươi vạn, tôi sẽ bắt đầu tán dóc với các bạn, kể về bí mật của những gia đình hào môn mà các bạn có hứng thú. Hmm—chọn kể nhà họ Lục gần đây có chút tin đồn nhỏ thì sao nhỉ? Đúng rồi, chính là nhà họ Lục của Lục Lịch đấy.”