Ngày sinh nhật của Lâm lão thái thái, Lâm Khê không cần dậy sớm, chỉ cần đến trước yến hội là được.
Dù sao thì nàng cũng bị bệnh một tháng, Đạp Tuyết đã giúp nàng chọn một bộ váy màu trắng.
Trên đầu cũng chỉ cắm một cây tố trâm, càng không có hoa văn, nhiễm môi.
Đạp Tuyết nhìn chằm chằm vào mặt nàng, giọng nói buồn bã:
- Tiểu thư gần đây ăn quá nhiều, huyết khí tốt một chút không giống bệnh nặng mới khỏi.
Lâm Khê:
- Vậy ngươi trải mấy tầng phấn, áp chế khí huyết xuống đi.
Hai người mân mê một phen, người trong gương không còn chút máu, môi tái nhợt.
Quả nhiên là một bộ dáng yếu đuối mong manh, mệnh không trường cửu!
Đạp Tuyết:
- Ánh mắt của tiểu thư ngươi quá trong sáng, muốn rũ mí mắt xuống để lại vào đề xem người, như vậy sẽ không có sai sót gì.
thăm dò tính tình của tiểu thư nhà mình, chỉ có thể nghĩ cách chu toàn.
Lâm Khê gật đầu:
- Được, vẫn là ngươi cẩn thận.
Mặc như vậy rất thích hợp với đại thọ.
Lâm gia vận làm quan giống nhau, nhưng mấy thế hệ từ thương, tích luỹ vô số tài phú.
Những nơi khác, nếu muốn mua một căn nhà nhỏ ở kinh thành tấc đất tấc vàng thì rất khó. Lâm gia so với dinh thự của hoàng tử, công chúa cũng không ngại nhiều.
Phía trước là rất nhiều sân, trên đó có rất nhiều sân, hành lang thông với nhau, mặt sau là một mảnh lâm viên xinh đẹp và tĩnh mịch.
Lâm gia làm ăn lớn như vậy đương nhiên có rất nhiều người đỏ mắt, nói câu không dễ nghe, nếu không phải cùng tay cầm trọng binh, gϊếŧ người như ma, thì cũng chưa biết được có tìm được cái cớ sung công hay không.
Hôm nay, khách mời dự tiệc nối tiếp không dứt, Tín Vương, Bình Ninh công chúa, Đoan Vương đều hàng quý mà đại giá quang lâm.
Nhìn thấy tình cảnh này, các quan viên vốn không định dự tiệc cũng đều vội vàng cầm lễ mà đến.
Ngoài ý muốn là lương thực trong cánh rừng, hắn lại cảm thấy trên mặt có ánh sáng.
Tinh thần cả người hắn toả sáng, cùng với âm thanh đều lớn hơn ngày thường một chút.
Nhìn Lâm Khê đi vào, hắn tự giữ thân phận gật gật đầu, chỉ nói câu Đi hậu hoa viên đi, còn chưa mở tiệc, đã đi tiếp đón đồng liêu.
Lâm Khê:...
Cũng không cần kích động như vậy.
Những người chúng ta tụ tập ở đây không phải là vì chúc mừng sinh nhật của lão thái thái, cũng không phải là vì mặt mũi của ngươi.
Là vì chuyện xảy ra.
Lâm Khê đi tới phía sau hoa viên.
Bên này là núi Hàm Thuỷ, cổ thụ che trời, tráng lệ lại không mất thiên nhiên, mặt hồ dưới ánh mặt trời sóng nước lóng lánh.
Hành lang gấp khúc đình tạ, đứng rất nhiều quý nữ tỉ mỉ trang điểm.
Tiêu Văn Ngọc nhìn thấy Lâm Khê, bước từng bước nhỏ đi qua.
- Khí sắc của ngươi không tốt lắm à?
Tiêu Văn Ngọc đánh giá nàng:
- Ta vốn tưởng tự mình thăm ngươi, nhưng mẹ ta nói sẽ quấy rầy ngươi, cũng chỉ phái người đưa hai nhánh nhân sâm đi.
Lâm Khê thật lòng nói:
- Ta có thu được, cảm ơn.
Hai cây nhân sâm kia cũng ngày hôm đó bị nàng đưa đến phòng bếp nấu canh gà.
Quả nhiên rất bổ, uống xong một chén đã chảy ra hai dòng máu mũi.
Cùng với rất nhiều ánh mắt khó có thể miêu tả... Tiểu thư ngươi chỉ là giả vờ bị bệnh, cũng không cần phải đại bổ như vậy chứ!
Ba vị hoàng tử đều là phượng tử long tôn, nhưng cũng có khác biệt.
Thái Tử và Đoan Vương đã sớm đại hôn, hậu trạch càng có vô số mỹ thϊếp, trong mắt những thiếu nữ này, đương nhiên không có lực hấp dẫn như Thẩm Trọng Tiêu chưa cưới vợ.
Huống chi hắn còn có một bộ dáng rất tốt.
Thẩm Trọng Tiêu đang chuyên tâm nói chuyện với Tô Dạng Dạng, cũng không đáp lại những ánh mắt đó.
Lâm Khê nhìn lướt qua, giống như nghe được rất nhiều âm thanh tan nát cõi lòng.
Nhưng mà muốn nói hôm nay náo nhiệt nhất, đó phải xem nàng. Nữ phối của nàng có chút tính kế ở trên người.
Dựa theo cốt truyện trong sách, Thái Tử một lòng muốn cưới nàng, dùng để mượn sức cữu cữu của nàng.
Nhưng mà bên phía Đoan Vương, sao lại trơ mắt nhìn Thái Tử thực hiện được.
Từ trước đến nay hắn tàn nhẫn hơn Thái Tử, cũng càng muốn đi ra ngoài.
Hôm nay, Đoan Vương tìm đến cháu ngoại của mẹ hắn.
Khi người đẩy Lâm Khê vào trong hồ, lại để cho biểu huynh cứu người.
Trước mắt hai người quần áo ướt đẫm, da thịt tương dán. Lâm Khê đã không còn trong sạch, đương nhiên phải gả cho Vương Dật.
Mặc dù là Thái Tử cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Trong tiểu thuyết nguyên tác, trong lòng Thái Tử và Tín Vương đều có mưu hoa, nhưng kết quả cuối cùng lại ngoài ý muốn của hai người.
Vương Dật đi nhảy cầu cứu người trước, Thẩm Trọng Tiêu cứu nữ hài lên trước.
Nguyên nhân chính là vì như vậy, nữ nhân xứng đáng ăn vạ Thẩm Trọng Tiêu, một hai phải gả cho hắn.
Thẩm Trọng Tiêu bắt đầu từ chối, sau đó lại gật đầu đồng ý.
Sau khi kết hôn, hắn chưa bao giờ bước vào nữ gia ngang gian, sau khi dùng nữ phú quý để bước lên ngôi vị hoàng đế, hắn đã bỏ ma gϊếŧ cả nhà lừa ca ca nàng.
Không thể không nói, một người đàn ông thật là có thể nhẫn nhịn, tàn nhẫn.
Lâm Khê nhớ lại cốt truyện, nhìn mặt hồ lóng lánh sóng nước.
Lần này tới cũng tới rồi, vậy hôm nay nước này, nàng sẽ chết chắc rồi.
Theo nàng biết, bên ngoài hoa viên của Lâm phủ có một cái hồ thiên nhiên lớn hơn nữa, tương thông với cái hồ trước mắt này.
Lâm Khê từ nhỏ đã lớn lên ở bên cạnh sông, biết bơi, đến lúc đó nàng từ lặng lẽ bơi đi, đại biến thành người sống.
Hôm nay, có một cái tính một cái, tuyệt đối sẽ có một đoạn hồi ức khó quên.
Lâm Khê không có tiểu thư thế gia quen biết, Tiêu Văn Ngọc lại không giống, nàng xuất thân cao nên tính tình ôn hòa.
Hôm nay rất nhiều tiểu thư thế gia đến vấn an nàng.
Lâm Khê cười nói:
- Ngươi đi nói chuyện với bằng hữu của ngươi đi, ta ngồi một lát.
Tiêu Văn Ngọc:
- Ừm, nếu ngươi cảm thấy buồn thì tới tìm ta, chúng ta cùng nhau trò chuyện.
Lâm Khê gật đầu, chờ sau khi tiểu thư Tiêu gia rời khỏi, nàng cố ý đi về phía xa mấy bước.
Nàng đứng yên cước bộ đánh giá mọi nơi, nơi này cách đám người có chút khoảng cách, hẳn là rất thích hợp ra tay.
Đến đây đi, mau đẩy ta xuống nước! Không cần thương tiếc ta là một bông hoa bệnh nặng mới khỏi!
Dư Quang nhìn thấy nha hoàn lén lút ở chỗ rẽ, Lâm Khê còn tri kỷ quay lưng lại, cổ vũ đối phương ra tay.
Nàng chờ rồi lại chờ, cuối cùng cũng có đôi tay run rẩy dán lên sau lưng nàng.
Nha hoàn bị số tiền lớn này bức ép thu mua, mới đáp ứng thừa dịp người không chú ý, đẩy tiểu thư tam phòng Lâm gia vào trong hồ.
Nàng chần chờ hồi lâu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, không ngờ vừa mới dán tay lên lại đối phương lại chủ động nhảy vào trong hồ.
Giống như một con cá cường tráng.
Đây hẳn là ảo giác.
Kim thoa không dám lưu lại, xoay người vội vã chạy.
- Tiếng nước ọc ọc rơi xuống, trong nháy mắt hấp dẫn tầm mắt của mọi người, nhất thời có người hét lên.
- Có người rơi xuống nước!
- Là một cô nương!
Tiêu Văn Ngọc phản ứng lại trước, vội chạy tới nhặt quạt tròn lên, vẻ mặt khϊếp sợ nói:
- Đây là cây quạt của Lâm Khê! Là nàng rơi xuống nước! Mau cứu nàng!
Trước khi mọi người đến đây, Vương Dật đã nhảy vào trong hồ trước.
Thẩm Trọng Tiêu ngửi thấy mùi vị của âm mưu. Tuy rằng không nghĩ kỹ quan điểm trong đó, nhưng hắn cũng chuẩn bị nhảy xuống.
Tô Dạng Dạng kéo hắn lại:
- Ngươi đừng đi, đã có người đi cứu rồi.
Thẩm Trọng Tiêu không hiểu nhìn nàng.
Tô Dạng Dạng có hơi chột dạ, vội giải thích:
- Ta sợ ngươi xảy ra chuyện!
Thẩm Trọng Tiêu vỗ vỗ mu bàn tay của nàng:
- Ta sẽ không sao đâu.
Sau khi an ủi xong thì người đó nhảy vào trong hồ.
Hai người đàn ông tìm kiếm nửa nén hương trong nước, không thu hoạch được gì.
Một cơn gió thổi qua, mặt hồ bị nước gợn đẩy ra. Cô nương vừa rồi rơi vào trong hồ giống như biến mất.
... Chẳng lẽ đã chìm xuống rồi?
Cánh rừng lập tức kinh hãi, vội vàng gọi hạ nhân:
- Gọi tất cả mọi người trong phủ lên đây, tất cả đều xuống hồ!
Bình Ninh công chúa không ngờ sẽ có biến cố như vậy...
Nàng vung cây quạt tròn, có chút bất an nói:
- Vị tiểu thư tam phòng Lâm phủ này sẽ không tiêu hương ngọc vẫn mà đi như vậy.
Thị lang bên cạnh nghe nàng nói như vậy, xụi lơ trên mặt đất, run rẩy nói:
- Không phải tiểu thư của tam phòng Lâm phủ, mà là đích nữ của phủ Quốc Công! Anh quốc công chỉ đưa nàng lên danh nghĩa của mình, bệ hạ ân chuẩn, chỉ là vẫn chưa chính thức hạ ý chỉ.
Trong nháy mắt này, ngón tay Bình Ninh công chúa cầm quạt tròn đều lạnh lẽo:
- Ngươi đang nói bậy gì đó?
- Là thật! Thật sự!
Tuy rằng Thị lang này chỉ là quan giai tứ phẩm, nhưng lại thường xuyên tiến vào ngự thư phòng để cầm bút cho bệ hạ.
Hắn nói không ai hoài nghi, hơn nữa cũng không cần thiết tung ra tin đồn dối trá này.
Người vây xem vốn có chút bất an, nhưng cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.
Nam tử thân thể khoẻ mạnh lập tức sôi nổi nhảy vào trong hồ, cho dù không cứu được người thì đến lúc đó cũng có thể mượn chuyện này để cầu tình với Quốc Công gia!
Ít nhất cũng đã nỗ lực rồi!
Vốn dĩ một mảnh tường hoà hồ, nhất thời giống như sủi cảo náo nhiệt, âm thanh đan xen, làm kinh động vô số con chim.
Văn thần trong triều vẫn luôn buộc tội Công công Anh Quốc cao chấn chủ, nếu như trọng binh có lòng làm phản thì sẽ làm thiên hạ đại loạn.
Khi một người bị hoài nghi sẽ tạo phản, vậy thì cần phải có bản lĩnh tạo phản mới có thể sống sót.
Từ xưa đến nay, công cao chấn chủ thần tử dù trung thành với bệ hạ, nhưng khó đảm bảo con cháu hắn sẽ có lòng làm phản.
Rất nhiều công thần bị thanh toán cũng là vì tội ở tương lai.
Chính là vô tử dưới gối của Lương Cảnh An.
Năm đó tứ vương chi loạn, kinh thành bị công hãm, hắn cũng bị công hãm.
Thanh mai trúc mã
Thê tử, muội muội, muội phu đều chết ở trong náo động.
Từ đó về sau sẽ không còn hôn nữa.
Năm đó, khi hắn mang binh trở về cứu viện thì đã quá muộn, ngay sau đó hắn lại gϊếŧ một nhóm người, làm loạn Doãn Vương.
Nếu như nữ nhân vừa mới qua khỏi kế hoạch của Lương Cảnh An chết ở đây thì hôm nay có một người tính một người, đừng nghĩ đến chuyện cắt đứt quan hệ.
Nếu như hắn muốn gϊếŧ người cho hả giận, từ trước đến nay bệ hạ coi trọng hắn cũng chưa chắc sẽ nói cái gì.
Thiên gia! Gϊếŧ người chính là chuyện hắn thường làm!
Thái Tử và Đoan Vương mặt mũi trắng bệch, Bình Ninh công chúa càng phải có người đỡ mới có thể đứng vững.
Có người nhát gan khóc ra, còn thương tâm hơn cả cha chết.
Mọi người chưa bao giờ thành kính cầu nguyện, cầu nguyện kỳ tích, cầu nguyện Bồ Tát phù hộ.
Đẩy người vào nước có thể trở thành nha hoàn trưởng tử của Lâm phủ, đương nhiên xem như là người thông minh.
Mấy ngày trước có người lấy tiền tài thu mua, làm cho nàng đẩy Lâm Khê vào nước, nàng đã biết đại họa lâm đầu.
Tuy không muốn, nhưng làm hạ nhân cũng không có tư cách từ chối.
Nếu như tiểu thư ba phòng trước mắt đã biến mất, vì tránh bị diệt khẩu, nàng nhất định phải chạy!
Lâm Khê một hơi từ trong bóng tối bơi ra khỏi hồ nước.
Trước mắt ban ngày ban mặt, có tiền có nhàn đều chờ ở Lâm phủ bên cạnh chờ khai yến, người bình thường đang bôn ba sinh kế càng không có thời gian thưởng cảnh.
Lâm Khê nhìn thấy xung quanh không có ai, nhanh chóng lên bờ. Trong tay nàng còn mang theo một con cá trắm đen mới sờ được, hoạt bát vỗ cái đuôi.
Không bao lâu nữa, toàn bộ kinh thành sẽ rối loạn, phủ Quốc Công tạm thời không thể trở về. Nếu bị phát hiện sớm thì sẽ không đến chơi nữa.
Không sao, nàng đã nghĩ tới nơi tốt rồi.
Lâm Khê vắt khô nước trên người, đi đến bên ngoài sân dừng bước chân.
Nàng một tay đỡ lấy tường, sau khi xoay người một cái, vững vàng đứng ở bên kia tường.
Hai người nói thế nào cũng là kiến thức cũ, nàng còn giúp đối phương hai lần, hiện nay thu lưu nàng trong chốc lát, hẳn là cũng không sao.
Nàng còn mang theo một con cá làm lễ vật.
Có phương cũng không sao, vậy nàng sẽ trói người lại.
Cũng chỉ hơi tốn chút sức lực.
Tác giả có chuyện nói:
Lâm Khê: Chính là chơi thôi.