Chương 3.2

“A Thiệu, em đi nấu cơm cho anh.” Sau khi nụ hôn kết thúc Dụ Thanh mang theo vẻ mặt hạnh phúc mà chạy đến phòng bếp nấu cơm.

Mạnh Thiệu có chút kinh ngạc vơi cách xưng hô này, Dụ Thanh từ trước đến nay đều gọi hắn là Mạnh tiên sinh, độ thân mật không đủ, nhưng khách sáo có thừa.

Hắn tựa hồ cảm giác cậu cùng với trước kia không giống nhau, trở nên lớn mật nhưng lại khiến cho người ta thích. Xem ra hôm nay là do Dụ Thanh bắt đầu có cảm giác nguy cơ mất đi hắn đi.

Dụ Thanh đi vào phòng bếp, Mạnh Thiệu ở lại đây nhưng hỏa khí trong lòng như thế nào mãi cũng không hề giảm bớt.

Hắn không rõ, rốt cuộc hôm nay chính mình đến đây là để nói lời chia tay, như thế nào liền hôn đến môi đối phương, thậm chí còn cảm thấy việc này không tồi một chút nào.

Thẩm gia bên kia sợ việc Mạnh Thiệu cùng với Dụ Thanh ở bên nhau truyền ra liền tổn hại đến mặt mũi gia đình hai họ, lo lắng Mạnh Thiệu sau khi nói lời chia tay liền bị đối phương dây dưa không chấp nhận, cho nên mới để Thẩm Nhụy đi giải quyết. Vốn tưởng rằng để Thẩm Nhụy lấy thân phận vị hôn thê ra đe dọa lại dụ dỗ sẽ khiến cho cậu hết hi vọng, ai ngờ lại khiến cho Dụ Thanh nói ra những lời kia với Thẩm Nhụy.

Cho nên lúc này Mạnh Thiệu mới đến đây.

Nhưng đêm nay Dụ Thanh lại cho hắn cảm giác không hề giống nhau. Dáng vẻ không hề giống trong suy nghĩ của hắn, hắn chỉ nhìn thấy vẻ mặt ngập tràn tình yêu của cậu.

Mạnh Thiệu bắt đầu đối với Dụ Thanh sinh ra một chút cảm giác muốn tìm hiểu con người này.

Hơn nữa nụ hôn kia làm cho hắn có chút chần chờ.

Hắn cảm thấy suy nghĩ của mình hiện tại có chút hỗn loạn.

Đến nổi sự việc chia tay kia, chờ hắn bình tĩnh trở lại liền nói sau.

Lại nhìn đến bộ dáng bận trước bận sau của Dụ Thanh trong phòng bếp, hắn một chút đều không cảm thấy có gì là cảm động, ngược lại có chút chán ghét Dụ Thanh làm những việc này, cái gì mà nào là nấu cơm, gấp quần áo, đưa cơm hộp cho hắn.

Quả nhiên là cậu cùng với Hứa Hạ hoàn toàn không hề gống nhau, Hứa Hạ sẽ không bao giờ làm những việc này, hắn sẽ vĩnh viễn đứng trên bục giảng, trên sân khấu lấp lánh mà nhìn xuống mọi người.

Dụ Thanh đương nhiên là biết cái tên tra nam này đang suy nghĩ cái gì, nhưng hiện tại cậu sẽ không thay đổi, cái này cần phải có thời cơ. Kỳ thật nguyên chủ không phải là người không có sở trường gì, trừ bỏ khuôn mặt xinh đẹp này, cậu còn có kỹ năng họa kỹ vô cùng xuất sắc, đủ để cho bất cứ kẻ nào khi nhìn vào đều phải cảm thán.