Chương 15

"Hoắc Trường Uyên là nhân vât quan trọng bên cạnh vai chính công, giá trị tình yêu của hắn tất nhiên là so với người bình thường nhiều hơn rất nhiều không phải sao?"

"Biết là như thế không sai nhưng hắn thật sự rất là khó đối phó a, so với việc công lược Mạnh Thiệu không hề dễ dàng, hơn nữa quan hệ của ba người các cậu lại hỗn loạn như vậy, đến lúc đó giá trị tình yêu của hai người đều không có, đây là mất nhiều hơn được."

"Muốn phú quý thì phải chịu một chút nguy hiểm nha thất thất, nếu như tôi không nổ lực thêm một chút, như thế nào có thể thực hiện được mộng tưởng của thất thất đâu, có phải hay không?"

077 từng nhắc tới việc này với Dụ Thanh, nó luôn phi thường nổ lực tích góp năng lượng để có thể được đứng nhất bảng xếp hạng hệ thống. Đây chính là mộng tưởng cả đời nó.

077 cảm động đến hai mắt nước mắt lưng tròng. “Ký chủ ngươi đối với Thất Thất thật tốt ô ô ô”

Sau khi Dụ Thanh nghe như vậy liền hài hước trả lời lại: "Hơn nữa nha, bị bạn thân phản bội, huynh đệ tranh chấp, tiếc mục hay đến như vậy, Thất Thất ngươi vậy mà không muốn xem sao?"

Nga, nước mắt chảy ra của 077 liền ngừng lại. Quả nhiên ký chủ của nó chính là có cái thú vui có chút ác này.

Dụ Thanh nằm ở trên giường cứ như vậy mà phát ngốc, cả người nhìn qua có chút yếu ớt lại đau thương, giống như là chợt nhớ tới cái gì đó, cậu đột nhiên bước chân xuống giường.

Bước ra khỏi phòng, cậu nhìn thấy trên hành lang trống không, một người đều không có, toàn bộ biệt thự yên tĩnh có chút đáng sợ.

Cậu đi đến cuối mới phát hiện, nguyên lại cậu chính là đang ở lầu hai, phía bên dưới vẫn là có người. Mấy người hầu đang làm việc rất là bận rộn nhưng không hề có một chút lộn xộn nào, ngay cả bước đi đều rất tận lực không phát ra âm thanh, cùng với Dụ gia hoàn toàn khôg hề giống nhau, đây là uy nghiêm của gia Hoắc Trường Uyên.

Thấy Dụ Thanh xuất hiện ở ngay cửa thang lầu, quản gia liền bước đi lên. Người nọ nở một nụ cười thân sĩ, khiến người khác nhìn thấy tựa như được tắm mình trong gió xuân.

Hắn ôn nhu hỏi cậu: "Tiên sinh, cơm trưa đã chuẩn bị tốt rồi, ngài hiện tại muốn dùng cơm sao?"

Dụ Thanh lắc lắc đầu, có chút bất an mà nhìn về phía quản gia. Thần sắc tái nhợt mà kéo kéo khóe miệng nói: “Ngài hảo, xin hỏi như thế nào lại ở chỗ này?”

Quản gia rất kiên nhẫn mà đưa cậu đến bàn ăn, duỗi tay đem ghế dựa lôi ra, chờ đến khi quản gia đem sự tình giải thích xong, cậu đã ngồi xuống bàn ăn từ lúc nào.

Cuối cùng hắn còn kiên nhẫn mà bổ sung thêm một câu: “Tiên sinh nói ngài thân thể còn không có tốt, có thể trước tiên trụ lại ở nơi này.”

Dụ Thanh nghe vậy có chút xấu hổ mà tỏ vể không cần, trạng thái của cậu hiên tại rất không tốt, hơn nữa cậu cũng ngượng ngùng khi ở lại nơi này ăn cơm.