Ngón tay thon dài của nam nhân vuốt ve từng trang giấy trong tay, sau khi xem xong phần tư liệu kia, Hoắc Trường Uyên không khỏi có chút nghi hoặc.
Thiếu niên này, tựa hồ là quá mức sạch sẽ. Là con riêng của Dụ gia, cũng không được công bố ra bên ngoài. Nhưng tính cách của người này lại rất tốt, có chút cố chấp nhưng cũng rất thiện lương, lại mang theo một chút khϊếp nhược.
Hoắc Trường Uyên tất nhiên là không tra ra được mấy cái sự việc kia, thời điểm mà Mạnh Thiên với Dụ Thanh còn ở bên nhau hắn đã sớm cảnh cáo người của Dụ gia, hắn không muốn đem cái đoạn tình cảm này công bố ra phía bên ngoài, đặc biệt nếu lỡ như đem cái này truyền đến tay của Hứa Hạ, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Dụ gia tất nhiên là kiêng kị Mạnh Thiệu, không ai dám đem chuyện này ra để nói bậy, cũng không ai dám đem danh nghĩa của hắn ra để ra ngoài làm việc riêng. Ở trong mắt bọn họ, Mạnh Thiệu cũng chỉ là nhất thời hứng khởi mà coi trọng Dụ Thanh, chờ đến khi hắn đã hết hứng thú rồi, liền sẽ đem cậu vứt bỏ.
Phụ thân của Dụ Thanh còn cảm thấy tướng mạo của cậu cũng không tồi, về sau sẽ còn có nhiều điểm có tác dụng, có thể đưa cho các nhân vật lớn đổi không ít ích lợi, nếu không sẽ không phải mà hao tốn công sức nuôi duõng của hăn bao nhiêu năm nay sao.
Bất quá, nếu mà mấy nhân vật lớn biết được Dụ Thanh từng có qua tay người khác, chắn chắn là sẽ có khúc mắt trong lòng. Vì thế hắn ta liền đem sự tình của cậu cùng với Mạnh Thiệu giấu đến gắt gao, Hoắc Trường Uyên tất nhiên cũng không thể biết dược trước kia Dụ Thanh từng là người của Mạnh Thiệu.
Hoắc Trường Uyên nhìn bức ảnh chụp kia có chút cảm thấy gương mặt này khá quen mắt, cảm thấy có lẽ mình đã gặp qua ở đâu đó, lại nhất thời nghĩ không ra.
Nam nhân duỗi tay nhìn đồng hồ, thần sắc nhàn nhạt mà đem tư liệu đặt lại trên bàn.
Vừa bước ra đến cửa, ánh mắt liền hướng về phía phòng của Dụ Thanh đang ở, phân phó quản gia bên cạnh: "Sau khi cậu ấy tỉnh lại, nhớ chiếu cố cho tốt, muốn đi hay ở đều tùy bản thân cậu ta."
Quản gia thần sắc cung kính mà đồng ý.
Trong phòng.
"Ngô" Dụ Thanh sua khi tin hr lại có chút mê mang mà nhìn bốn phía xung quanh, bộ mặt nhìn qua vẫn là vẻ tái nhợt như cũ, sắc mặt trắng bệch.
"Ký chủ, ta nhắc nhở ngài một chút, căn biệt thự này khắp nơi đều được gắn cameras."
Màn ảnh chính là thứ mà cậu quen thuộc nhất, cậu hiểu rõ làm như thế nào để bày ra bộ mặt đẹp nhất của chính mình, góc độ nào ưu việt nhất, cậu đều có thể nắm chắc.