Chưa được một lúc sau, di động Mạnh Thiệu vang lên. Người gọi cho hắn là Mạnh lão gia, ông của Mạnh Thiệu, hắn đối với người ông này là đặc biệt tôn kính.
Dụ Thanh còn ở một bên đừa nghịch với tấm ảnh bên trong di động, Mạnh Thiệu thấy vậy liền rời sang một bên nghe điện thoại di động.
"Nghe nói con cùng với tiểu hài tử kia đi công viên giải trí."
"Vâng, đúng vậy."
"Không cần thiết phải để một số sự tình không đáng làm vướng tay vướng chân, trên người của con còn có rất nhiều trách nhiệm phải gánh vác. Cuộc liên hôn của hai nhà Thẩm Mạnh không thể tiếp tục kéo dài."
"Con đã biết, ông." Mạnh Thiệu hít sâu một hơi, thu hồi lại thần sắc ôn hòa lúc nảy, khôi phục bộ dáng thường ngày của hắn, một Mạnh Thiệu lạnh lùng lại xa cách.
Sau khi chụp hình xong thì sắc trời cúng đã tối, Mạnh Thiệu nhìn một chút liền nói: "Hôm nay vui vẻ sao?"
Nghe được Mạnh Thiệu lãnh đạm hỏi những lời này, Dụ Thanh không có trả lời lại, cậu phản phất đoán được hắn muốn nói gì tiếp theo.
Cậu có chút khổ sở mà nói một câu khác: "Anh còn chưa có bồi em đi xem pháo hoa."
"Sẽ có người khác cùng với cậu đi xem pháo hoa."
"Chia tay đi." Đây mới chính là Mạnh Thiệu, một con người lãnh đạm lại vô tình.
Sắc mặt Dụ Thanh bắt đầu tái nhợt, có chút nghẹn ngào mà trả lời: "Được."
077 có chút sốt ruột mà mở miệng: “Ký chủ cậu không muốn níu kéo lại nam chủ một chút sao?”
Dụ Thanh không thèm để ý mà trả lời hệ thống ở trong đầu: “Ngươi không hiểu, lạc mềm buộc chặt mới là tốt nhất.”
Cậu biết, nếu cậu dây dưa, Mạnh Thiệu sẽ sinh ra cảm giác chán ghét đối với cậu. Như vậy thì công sức cả một ngày hôm nay coi như là đổ sông đổ biển.
Thái độ quyết đoán này của cậu ngược lại sẽ làm cho hắn nảy sinh tò mò.
Mạnh Thiệu nhìn cậu, có chút kinh ngạc với thái độ này của Dụ Thanh. Vốn nghĩ đến bản thân nếu muốn chia tay, ít nhất cũng phải mất không ích công sức, không nghĩ tới cậu cư nhiên cứ tiếp nhận một cách bình tĩnh như vậy.
Mạnh Thiệu trong lòng có điểm quái dị, Dụ Thanh yêu hắn đến như vậy, vì cái gì lại có thể trực tiếp liền đồng ý, đến việc giữ lại hắn cũng không có làm.
Bất quá như vậy cũng tốt, hắn sợ chính mình sẽ mềm lòng.
Thời điểm xoay người rời đi, lòng hiếu kỳ chiến thắng lý trí. Mạnh Thiệu cuối cùng chần chờ một chút, quay đầu lại hỏi một câu: “Cậu còn có cái gì muốn nói không.”