Chương 2: Công hai là đồ thần kinh

Sau khi tỉnh ngộ, Hạ Lê như muốn phát điên vì cốt truyện phi lý này.

Còn bản thân cậu thì chỉ là một nhân vật phụ nhỏ nhoi trong truyện, một tên phá hoại.

Là bạn cùng bàn tương lai của nhân vật chính thụ, nhân vật của cậu chỉ có hai từ để miêu tả: "Độc ác".

Ngoài mặt thì thân thiết với Tô Kim, nhưng thực ra chỉ muốn hạ bệ cậu ta, giúp công bốn phản diện làm điều ác. Cuối cùng, vì ác quá mà ngã gãy chân, thậm chí còn không được tham gia kỳ thi đại học.

Tuyệt vời!

Thật sự quá hoàn hảo!

Cậu không thể không vỗ tay hoan hô cốt truyện này!

[Một đám điên khùng, sao không đổi tên lớp mình thành khoa tâm thần số sáu luôn đi!]

Khi Hạ Lê còn đang thầm mắng trong lòng, công hai đột nhiên quay đầu lại. Dưới ánh nắng vàng, những sợi tóc đen mảnh của hắn ánh lên như những hạt vàng nhỏ, rực rỡ và chói mắt.

Ánh mắt hắn lướt qua đám đông, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

[Thằng điên si tình, sau khi cậu chết đi, hai nhân vật chính sẽ hạnh phúc bên nhau.]

[Còn cậu, công hai à, toàn bộ tài sản của cậu sẽ bị anh chị tốt bụng của cậu lấy hết.]

Kết cục của cuốn truyện này thật sự rất bi kịch, nhân vật chính thụ vì day dứt lương tâm mà tự đến cảnh sát thú tội, mong có thể cứu công hai, nhưng chưa kịp làm gì, công hai đã nhảy sông tự sát.

Cuối cùng, cảnh sát kết luận đó là hành động tự vệ chính đáng, vậy nên Giang Trì đã chết oan uổng, chỉ để tác hợp cho tình yêu của cặp đôi chính.

Hạ Lê cố ép mình không nghĩ về những tình tiết vô lý đó nữa, gãi gãi đầu:

[Chết tiệt, làm sao mà chịu nổi hai tiết toán chiều nay đây!]

Buổi chiều có bốn tiết học, hai tiết toán, một tiết thể dục, và một tiết tự học. Hai tiết toán liên tục đã đủ khổ sở rồi, bây giờ lại bị đánh thức giữa giờ nghỉ trưa, cậu chắc chắn sẽ gật gù trong giờ học.

Cậu sắp phát điên mất thôi!

Lúc này, nhân vật chính nghe Tô Kim nói: "Bạn học Lạc, xin lỗi nhé, mình đã hứa ghép đôi với Giang Trì rồi."

Nhà họ Lạc là gia đình giàu nhất thành phố C, Lạc Dương là đại thiếu gia của nhà họ Lạc. Nhưng mối quan hệ giữa Lạc Dương và Tô Kim lại ít người biết đến trong trường. Tô Kim không muốn ai biết cậu là em trai của Lạc Dương, bởi vì cậu muốn có một cuộc sống yên bình trong suốt thời gian cấp ba. Vì vậy, ở trường cậu luôn gọi Lạc Dương là "bạn học Lạc" một cách khách sáo.

Cách nói vừa lịch sự vừa xa cách.

Giang Trì quay lại, liếc nhìn Lạc Dương một cái, nở nụ cười hài lòng, rồi thả tay và quay về chỗ ngồi.

Tiếng chuông hết giờ vang lên.

Hạ Lê đứng dậy, đi ra ngoài lớp. Cậu vừa đi vừa vỗ đầu, rồi tiến thẳng vào nhà vệ sinh nam. Cậu cúi xuống bên bồn rửa, mở vòi nước và hứng một vốc nước lạnh tạt lên trán.

"Cái quái gì thế!"

Năm học mới của lớp 11 vừa bắt đầu, lớp này cũng là lớp mới được sắp xếp sau kỳ phân ban tự nhiên - xã hội. Ban đầu, nhóm nhân vật chính không cùng lớp, nhưng sau kỳ phân ban thì tất cả đều tụ về đây, mở màn cho một cuộc tình tay ba đầy drama.

Thật tội nghiệp cho cậu – kẻ làm nền số khổ, biết vậy cậu đã chọn ban xã hội để không phải vào lớp này.

Rửa mặt xong, cậu cảm thấy tỉnh táo hơn một chút. Khi xoay người bước ra ngoài, không ngờ lại đυ.ng phải một người.

Người đó mặc đồng phục xanh trắng sạch sẽ, hai tay đút túi quần, dáng người cao ráo, đứng thản nhiên.

Hạ Lê ngẩng đầu, nhìn theo chiếc cổ trắng ngần thon dài, và rồi, một khuôn mặt đẹp đến ma mị hiện ra. Thiếu niên đó khẽ nhếch mày, đôi mắt lười biếng, hàng lông mi dày đen buông xuống, ánh mắt lạnh lùng chiếu về phía cậu.

Hai ánh mắt gặp nhau trong chốc lát. Đó là một đôi mắt đào hoa đẹp lạ thường, như chứa đựng cả những gợn sóng lấp lánh. Là nam thứ trong truyện, tác giả đã dồn không ít công sức miêu tả – gương mặt hoàn mỹ, giọng hát ấn tượng, tương lai là ngôi sao lớn.

Nhưng... tất cả những điều đó chẳng liên quan gì đến cậu.

Cậu vòng qua thiếu niên kia, bước đi, trong lòng không quên thầm rủa: [Đồ thần kinh!]