"Cho nên hai người quản hệ mấy hôm nay đều không nóng không lạnh?"
Lục Yến Thần khϊếp sợ mà nhìn chằm chằm Cố Tinh Dã, không tin những gì tại mình đã nghe: "Ngày mai cậu phải trở lại đoàn làm phim, anh ta không đi cùng cậu."
Trong phòng ở trên bàn đang bày hàng loạt chai rượu xa xỉ, Cố Tinh Dã khuỷu tay chống trên đầu gối đem rượu đổ vào chiếc ly trước mặt, ngón tay tùy ý lấy nhẹ chiếc ly, tự pha chế cho mình một ly cocktail màu lam xinh đẹp.
"Ừ." Cố Tinh Dã ngửa đầu uống ngụm rượu: "Anh ta nói sẽ đi cùng tôi."
Kỳ Duệ "Ha" một tiếng, cánh tay khoác lên vai của Cố Tinh Dã: "Bảo nhiêu người trông mong để được Cố đại thiếu gia khoác áo cho, không biết tốt xấu."
Lục Yến Thần có thể nhìn ra được Cố Tinh Dã tâm tình không tốt, đạp Kỳ Duệ một cái: "Chỉ đổ thêm dầu vào lửa!"
Cố thiếu gia nhìn Lạc Tê lạnh mặt với mình cả tuần trong lòng cũng nghẹ cỗ khí.
Đêm đó sau khi đem Lạc Tê lên giường ngủ vốn nghĩ hôm sau hai người sẽ làm hoà ai biết rằng Lạc Tê ngủ thẳng đến trưa, dậy cũng không đề cập tới sự việc ngày đó.
Di động bị ném trên bà kêu ong ong, Lục Yến Thần nhìn lướt qua ánh mắt nhảy lên tia bát quái: "Là Lạc Tê."
"Không nghe!" Kỳ Duệ duỗi tay cầm lấy điện thoại Cố Tinh Dã.
Ai ngờ cánh tay Cố Tinh Dã duỗi ra nhanh tay cầm trước, ấn nghe điện thoại.
"Buổi sáng ngày mai cần xuất phát đi đoàn phim." trong điện thoại Lạc Tê liên lạc công việc theo công tác: "Cậu về sớm một chút đi."
Loại gọi điện này trước kia Mai tỷ cũng hay gọi, chỉ là bình thường điện thoại giữa nghệ sĩ và người đại diện.
Nhưng nghe câu "Về sớm một chút đi" khiến hắn phiêu phiêu, âm thanh thanh lãnh, tốc độ nói chậm nghe rất mềm mại.
"Đã biết." Cố Tinh Dã trả lời.
"Tê..." Cuộc gọi sắp chấm dứt bên kia điện thoại tiếng hút khí nhẹ.
Cố Tinh Dã theo bản năng nhíu mày: "Anh làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Lạc Tê giọng nói nhẹ nhàng: "Vừa chuẩn bị bữa tối không cẩn thận bị cắt trúng tay."
"..." Nội tâm Cố Tinh Dã dâng lên áy náy: "Hai mươi phút nữa tôi sẽ về đến, anh đừng đυ.ng vào dao."
Mấy hôm nay tuy rằng hai người không nói chuyện, nhưng một ngày ba bữa đều bảo người mang đến nhà Lạc Tê.
Hôm nay hắn đi đến đây, quên mất Lạc Tê một mình giải quyết bữa tối như nào.
Rốt cuộc hắn chỉ là thanh niên 26 tuổi độc lập sinh hoạt nhiều năm rồi, cũng không nghĩ Lạc Tê có thể để mình chịu đói.
"Xào giúp tôi hai món đồ ăn, tôi đóng gói mang về." Cố Tinh Dã tắt điện thoại, nói với Kỳ Duệ ngồi bên cạnh.
Kỳ Duệ duỗi tay sờ trán Cố Tinh Dã: "Cậu không phải phát sốt rồi không? Cậu cho rằng đây là tiệm cơm, còn bảo xào giúp hai món, chơi cùng nhau nhiều năm như vậy, hội sở là chỗ nào cậu không biết sao?"
Cố Tinh Dã đứng lên cầm điện thoại: "Thanh đạm chút là được."
Kỳ Duệ dại ra trừng mắt nhìn Cố Tinh Dã một lúc lâu, hùng hổ kéo cửa đi tìm phục vụ
Lục Yến Thần nhìn hai người cươi đến mức nằm liệt ra ghế sofa không nổi dậy nổi.
Chờ đến khi Cố Tinh Dã xách theo hai món từ hội sở trở về, mở cửa thấy Lạc Tê đang ngồi trong viện xem máy tính, nghe thấy động tĩnh thì sự xấu hổ trong mấy ngày nay tan biến, anh ngẩng đầu lên cười một cái: "Cậu đã về rồi."
Cố Tinh Dã đi qua thuận tay đem laptop của Lạc Tê để ra một bên, động tác thành thạo mở chiếc bàn nhỏ đặt đồ ăn lên.
"Tay không sao chứ?" sau khi bày biện xong, Cố Tinh Dã biệt nữu kéo ghế ngồi bên cạnh Lạc Tê.
Lạc Tê vươn ngón tay lung lay một chút, trên đầu ngón tay đã được dán băng cá nhân: "Đã nói là không có việc gì, chỉ bị cắt trúng một chút."
Cố Tinh Dã nhìn tay trắng tinh tế, trầm mặc cúi đầu tách đôi đũa ra đặt trước mặt anh, giọng điệu hung dữ: "Ăn cơm đi, đã muộn rồi."