Cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên nói: “Dì Giang, con không có số điện thoại di động của Thẩm Dục Dã.”
Dì Giang choáng váng.
"Vậy... tôi sẽ gọi cho ngài ấy."
Dì Giang lấy điện thoại di động ra và bấm số của Thẩm Dục Dã.
Nhưng bên kia không trả lời.
Dù gọi nhiều lần nhưng không ai trả lời.
Dì Giang nhìn Tư Nhuyễn, lúng túng nói: “Tiểu thư, ngài ấy… không trả lời.”
Tư Nhuyễn rất lo lắng, đột nhiên thở dốc.
KHÔNG!
Cô muốn gặp Thẩm Dục Dã.
Cô phải giải thích rõ ràng chuyện tối qua và chuyện xảy ra trước đó, nếu không Thẩm Dục Dã sẽ rất đau lòng.
Mặc kệ bản thân mình còn đang truyền nước, Tư Nhuyễn đột nhiên rút kim tiêm của chính mình ra. Dì Giang nhìn thấy cảnh này cũng sợ hãi không biết nói gì: "Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, cô sao vậy!"
"Tôi muốn gặp Thẩm Dục Dã, tôi muốn tìm anh ấy!"
Tư Nhuyễn loạng choạng xuống giường chạy ra ngoài, nhưng cô không biết Thẩm Dục Dã đang ở đâu và làm sao biết tìm anh ở đâu, dì Giang rất lo lắng khi nhìn thấy cô như vậy, vội vàng gọi điện cho trợ lý Tống Kha.
Ngay lúc đối phương bắt máy, dì Giang vội vàng nói: “Trợ lý Tống, ngài Thẩm có đi cùng cậu không? Tiểu thư không biết chuyện gì đã xảy ra, thiếu phu nhân đột nhiên rút kim ra, điên cuồng muốn gặp ngài Thẩm, cô ấy cứ chạy như vậy giày cũng không thèm đi, tôi không thể ngăn cản được cô ấy!"
Tống Kha cau mày, lập tức nói cho Thẩm Dục Dã đang uống rượu biết chuyện này.
"Thẩm tiên sinh, thiếu phu nhân muốn gặp ngài ngay lập tức. Dì Giang nói rằng thiếu phu nhân sau khi tỉnh dậy liền rút kim tiêm ra rồi đòi gặp ngài, ngay cả giày cũng không mang."
Nghe vậy, người đàn ông ngồi trong góc đột nhiên đứng dậy, đôi mắt nhuốm rượu lúc này đầy lo lắng, túm lấy áo khoác vội vàng đi ra ngoài, ngay cả Tống Kha phía sau cũng gần như không theo kịp.
Có vẻ như khi biết được thiếu phu nhân đang gặp chuyện thì Thẩm tiên sinh dù thế nào thì cũng không thể bình tĩnh nổi.
…
Tư Nhuyễn chạy ra khỏi phòng bệnh, chạy xuống tầng một.
Cô đi đến cổng bệnh viện, nhìn ánh nắng chói chang trước mặt rồi chợt dừng lại.
Thật ấm áp.
Đây là nhiệt độ của ánh sáng mặt trời.
Cô ấy đã chết.
Nhưng bây giờ, cô ấy đã sống lại.
Hoá ra cuộc sống này tươi đẹp đến vậy.
Ngay lúc Tư Nhuyễn đang chìm trong suy nghĩ thì một giọng nói tức giận vang lên.
"Tư Nhuyễn, em đang làm gì vậy!"
Tư Nhuyễn quay lại và nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc cách đó không xa trước mặt cô. Điều khác biệt là khuôn mặt anh lúc này tràn đầy sự tức giận đáng sợ, nhưng Tư Nhuyễn lại không hề cảm thấy sợ hãi. ngã xuống, người đàn ông còn chưa kịp tiến lại gần, Tư Nhuyễn đã lao tới ôm chặt lấy anh.
"Thẩm Dục Dã, là anh sao?"
Thân thể người đàn ông bị ôm rất cứng ngắc, trong lúc nhất thời anh không biết nên làm gì, chỉ có thể dựa vào thân hình nhỏ nhắn của mình mà run rẩy khóc trong vòng tay anh. Anh đột nhiên ôm lấy vai Tư Nhuyễn, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: “Tư Nhuyễn, hiện tại em còn muốn như thế nào?”
Tư Nhuyễn đôi mắt đỏ ngầu ngước lên: "Thẩm Dục Dã, thực xin lỗi."
Cô gái khóc lớn trong vòng tay anh, khóc đến không biết trời dất cho đến khi chiếc áo đen trên ngực anh ướt đẫm.
Thẩm Dục Dã còn có chút tức giận khi nghe thấy Tư Nhuyễn mặc quần áo bệnh viện chân trần chạy đến cửa bệnh viện, nhưng lúc này nhìn thấy Tư Nhuyễn như vậy, lửa giận trong lòng đã bị đè nén sâu sắc.
"Thẩm Dục Dã, em nhớ anh nhiều lắm, là em có lỗi với anh."
Tư Nhuyễn khóc nghẹn ngào từng câu nói.
Thẩm Dục Dã không hiểu vì sao Tư Nhuyễn lại nói như vậy, nhưng hiện tại không phải lúc suy nghĩ lung tung Thẩm Dục Dã cúi người ôm Tư Nhuyễn, sải bước đi về phía phòng bệnh.
Đưa người về phòng bệnh.
Dì Giang không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Thẩm Dục Dã bế Tư Nhuyễn về.
Thiếu gia bảo bà trông chừng thiếu phu nhân thật kỹ, nếu thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì thì bà cũng không thể thoát tội được
Nhưng sao tiểu thư lại kỳ lạ như vậy? Cô lại ngoan ngoãn để chồng mình ôm như vậy.
Dì Giang tưởng mình đã nhìn nhầm.
Nhưng dì không hề nhìn lầm.
Người ôm chặt cổ chồng trong tay chính là thiếu phu nhân.
Thẩm Dục Dã bế Tư Nhuyễn lên giường, nhưng khi anh vừa buông cô ra, cô gái liền quấn lấy người anh như bạch tuộc.
"Thẩm Dục Dã, đừng rời xa em mà."
"Tư Nhuyễn, em lại đinh làm gì nữa?"
Từ lúc nhìn thấy cô ở cửa, cô như trở thành một người khác, quấy rầy anh, nhờ anh ôm cô, nhìn anh khóc, nói hết câu này đến câu khác rằng anh vẫn còn sống, không ngừng nói xin lỗi với anh.
Tuy rằng không biết Tư Nhuyễn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Thẩm Dục Dã cảm thấy Tư Nhuyễn có hành động bất thường chỉ là vì muốn ly hôn với anh mà thôi.
Ly hôn.
Tư Nhuyễn đã đề cập đến việc ly hôn với anh quá nhiều lần.
Chỉ vì muốn ly hôn với anh để đến cùng với người tên Giang Thần đó, cô còn không tiếc mà tổn thương chính bản thân của mình.
Ah…
Thẩm Dục Dã cười khổ, đặt Tư Nhuyễn xuống, từng chút một mở bàn tay đang ôm chặt lấy cô ra, anh cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng, nói ra điều anh muốn nhất trong đời. nói là: "Tư Nhuyễn, em không cần phải ép buộc mình như vậy, anh biết em muốn ly hôn với anh."