Chương 7

“Lâm sư muội, đánh đến đây thôi.” Nam tử một thân hồng y yêu diễm, đôi mắt phượng của hắn ta nhướng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Vãn, ý vị thâm trường nói: “Đại tỷ thí của tông môn, trưởng lão đều đang có mặt ở đây xem đấu, Lâm sư muội chớ thể hiện quá mức, mọi người đều là đệ tử đồng môn, đổ máu không hay lắm đâu.”

Kiếm trong tay bị đánh bay, Lâm Vãn sững sờ một lát, như thể không nghe thấy lời nói của nam tử này, chỉ lo nhấc làn váy nhỏ, nhặt bội kiếm của mình lên, tay nhỏ cẩn thận lau đi bụi dính trên mặt kiếm.

Hồng y nam tử nhìn Lâm Vãn lướt thẳng qua người mình đi nhặt kiếm: “?” Đây là còn muốn đánh tiếp sao?

“Ngươi thật sự muốn gϊếŧ hắn? Trước mặt nhiều người như vậy sao?” Hắn ta lại hỏi, khinh thường liếc mắt qua tu sĩ Kim Đan đã bị dọa đến tè ra quần.

“Không đâu, ta cũng nhận ra ngươi.” Lâm Vãn nhặt kiếm xong, đi tới trước mặt hắn ta, lông mi cong vυ"t chớp chớp, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn ta, nói: “Ngươi là đại đệ tử Tống Nguyệt dưới trướng Thanh Huyền trưởng lão, có tu vi Hóa Thần kỳ, ta hiện tại vẫn đánh không lại ngươi.”

Nếu đã đánh không lại thì Lâm Vãn không muốn gây chuyện đánh với hắn ta.

Người kia có thể gϊếŧ sau, hôm nay nàng thắng cũng không tệ, người thắng của mỗi nhóm được khen thưởng một ngàn linh thạch, nàng không những có thể xuống núi đi kiếm một ít bảo bối nhỏ, còn có thể đi vòi vĩnh sư tôn khen thưởng song tu rồi.

Lâm Vãn tự nhận là vẫn rất biết đủ, sư tôn còn ở huyệt động chờ nàng, nàng muốn mau chút trở về.

“Vãn Vãn tại đây cảm tạ Tống sư huynh.” Lâm Vãn cực kỳ lễ phép chắp tay nói lời cảm tạ với hắn ta.

Tuy rằng nàng không biết cảm tạ hắn ta vì cái gì, nhưng tóm lại là phải lễ phép chút, nàng cũng là đại đệ tử dưới trướng sư tôn, không được làm sư phụ mất mặt mới phải.

Tống Nguyệt nhìn sát ý trong mắt nàng đã tiêu tan, lúc này tiểu cô nương dùng ánh mắt thần khiết thơ ngây nhìn hắn ta, có chút sững sờ.

Điều này khiến hắn ta không hiểu gì, tiểu đoàn tử này tự dưng nói lời cảm tạ với hắn ta cũng đâu ra đấy, nhìn qua còn rất đáng yêu, chỉ là... Hắn ta nhìn vào mắt nàng, bất giác cảm thấy khϊếp sợ.



Tống Nguyệt lạnh cả sống lưng, hắn ta không nhìn quá lâu, làm bộ ho khan hai tiếng, rồi mở quạt xếp trong tay phía sau ra, mặt mày toàn là ý vị phong lưu phóng đãng.

“Sư muội, hôm nay ngươi thắng, tỷ thí đến đây là kết thúc, ngươi có thể đi nhận linh thạch khen thưởng trở về Lăng Vân Phong rồi.” Tống Nguyệt thầm nghĩ, vẫn nên nhanh chóng đuổi phiền toái tinh này đi, bằng không hắn ta làm công việc bình thẩm này cũng thực sự khó khăn.

“Được, Vãn Vãn biết rồi, cảm ơn sư huynh nhắc nhở.” Lâm Vãn lại lễ phép nói lời cảm tạ sau phi thân xuống khỏi đài cao, nàng nhận linh thạch khen thưởng trong ánh mắt kinh ngạc mọi người, ngự kiếm về Lăng Vân Phong.

Tống Nguyệt đứng ở trên đài cao nheo đôi mắt nhìn tiểu cô nương này, khóe môi chậm rãi gợi lên một tia cười.

Nhưng lúc này, người nhìn Lâm Vãn không chỉ có hắn ta.

Ngoài đệ tử các môn phái vừa quan sát bị kết quả tỷ thí làm cho kinh ngạc ra, vài vị trưởng lão ngồi cao trên quan tinh đài xem tỷ thí cũng có chút kinh ngạc bởi biểu hiện hôm nay của Lâm Vãn.

Trong đó nữ trưởng lão Phù Thanh mặc một thân váy trắng phiêu dật, khuôn mặt thanh tú yêu kiều như tiên nữ, ánh mắt ả dừng lại trên người Lâm Vãn hồi lâu, cho đến khi nàng ngự kiếm biến mất khỏi tầm mắt, ả bất giác siết chặt tay, hỏi: “Chúng ta không thấy tông chủ mấy ngày rồi?”

“Tiểu đồ đệ kia của hắn còn cùng hắn ở tại hành cung không?”

*

Tỷ thí kết thúc viên mãn, Lâm Vãn cầm linh thạch, vui vẻ lại trở về Lăng Vân Phong, đi đến huyệt động giam cầm sư tôn nàng.

Vừa đến huyệt động, tiếng cười ngọt ngào thanh thúy của nàng cùng tiếng chuông bạc truyền vào trong tai Ly Vọng.

“Sư tôn ~! Vãn Vãn thắng rồi ~”



Lâm Vãn đi đến trước người nam nhân bị giam cầm, rải linh thạch lộng lẫy nhiều màu sắc ra đầy đất, nàng cười còn kiều diễm hơn hoa đào, vội vàng muốn chia sẻ tin tức tốt này với hắn.

Tiếng xiềng xích va chạm lại bén nhọn vang lên.

Nam nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt hoa đào mê ly ướŧ áŧ nhìn vào mắt tiểu đồ đệ của hắn, ngay sau đó, ánh mắt hắn lướt từ trên xuống dưới, mí mắt run rẩy, dừng ở trên cổ tay phải của thiếu nữ.

Có máu tươi tí tách nhỏ giọt chảy ra từ cổ tay trắng nõn.

Đỏ trắng đan xen, cực kỳ chói mắt.

Tiểu đồ đệ ngang bướng của hắn, thật sự bị thương rồi.

“Vãn Vãn.” Hắn khàn giọng mở miệng, thanh âm gian nan: “Con bị thương rồi.”

Lâm Vãn lại không để ý đến miệng vết thương kia chút nào, lại lưu luyến ôm lấy hắn, đầu nhỏ cọ vào ngực hắn, vòi vĩnh hắn khen thưởng: “Hôm nay Vãn Vãn thắng đó, sư tôn!”

“Sư tôn khen thưởng cho Vãn Vãn bằng chính người được không?”

Tác giả có lời muốn nói:

L*иg ngực sư tôn rắn chắc trắng nõn lại to rộng, nói nè, ta cũng muốn cọ cọ huhu

Nói chung là, sư tôn của Tấn Giang là thật là chức nghiệp vừa cao quý vừa nguy hiểm.