Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Ngược Sư Tôn Thành Nhóc Đáng Thương, Ngài Ấy Lại Yêu Thảm Ta Luôn

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
… Ở bên kia, tại rìa vách núi Vạn Yêu Quật, toàn thân của Lâm Vãn đều đau nhức, đầu óc của nàng bây giờ rất choáng váng, nàng không thể nghe hiểu sư phụ đang hỏi nàng cái gì.

Nàng chỉ mơ hồ biết rằng, tại Thanh Tâm Linh trên cổ tay nàng đang truyền tới giọng nói trong trẻo của sư phụ, âm thanh thật dễ nghe.

Đó là âm thanh mà nàng thích nghe nhất.

Vì vậy, giữa cơn đau, khi mà ý thức của nàng bắt đầu mơ màng thì âm thanh này giống như một liều thuốc gây mê, có thể tạm thời loại bỏ cảm giác đau đớn trên cơ thể của nàng, làm cho nàng nảy sinh sự gắn bó sâu sắc nhất đối với sư phụ, không muốn rời xa hắn, càng ỷ lại vào sư phụ.

Tất cả mọi người ở trong Thanh Vân môn đều muốn gϊếŧ chết nàng, bắt nạt, khi dễ nàng, nhưng chỉ có một mình sư phụ thì không giống như vậy, chỉ có sư phụ là đối xử tốt với nàng, mà nàng cũng rất thích sư phụ, chính vì vậy, sư phụ không thể nào rời bỏ nàng… Mà nàng cũng sẽ không để cho sư phụ rời bỏ nàng đâu… "Vãn Vãn rất nhớ sư phụ, cũng rất thích sư phụ, sư phụ, người giúp Vãn Vãn, có được không…" Lúc này, toàn thân tiểu cô nương vô cùng đau đớn, nước mắt không thể tiếp tục kiềm chế mà rơi xuống, theo bản năng nàng cầu xin sự che chở và bảo vệ của sư phụ.

Ngay lúc này, nàng chỉ mong muốn được ở bên cạnh của sư phụ, được chui vào trong vòng tay của hắn, được ôm và hôn lên khuôn ngực trắng nõn của sư phụ.

Chỉ bằng cách này, nàng mới có thể cảm thấy được an toàn, mới có thể cảm thấy được an tâm và thoải mái, nhưng vào lúc này Lâm Vãn không khỏi tự suy nghĩ, liệu rằng vết đỏ trên thân thể của sư phụ nàng đã biến mất hay chưa, liệu chúng nó có biến trở lại thành màu trắng hay không, nàng vẫn thích cắn trên làn da trắng nõn của sư phụ hơn… Tuy nhiên, tiểu cô nương đang suy nghĩ về điều đó thì cơn đau đầu, choáng váng lại kéo đến, thậm chí đến mức nàng còn chưa kịp nói rõ bản thân đang ở đâu thì cách đó không xa, một đám đông người mặc áo đen đã đuổi kịp tới, vây xung quanh khi thấy nàng đang bị thương.

“Chính là đám ma vật các ngươi đã phá hủy trận pháp Thiên Cương có phải không?” Tứ đại trưởng lão đứng ở trước mặt của mọi người, trên người của Phù Thanh đang mặc y phục màu trắng, tính khí kiêu ngạo, trên mặt của ả không có chút nào thương cảm đối với nữ tử đang bị thương.

"Ngươi đã gϊếŧ hại đồng môn của mình, lại đi phá hủy trận pháp Thiên Cương, cho nên dù cho ngươi có là đệ tử của tông chủ thì sao, ngươi thật sự cho rằng sau khi ngươi đã làm ra những việc này thì sư huynh còn có thể bảo vệ ngươi sao?”



Nghe thấy Phù Thanh nói như vậy, tất cả mọi người đều thể hiện sự đồng ý: "Phù Thanh trưởng lão nói rất đúng, ngươi đã nhiều lần vi phạm quy tắc của môn quy, hiện nay lại còn gϊếŧ đồng môn, đi phá hủy trận pháp, cho nên ngươi không còn có đủ tư cách để ở lại Thanh Vân môn.”

Sau khi nói xong những lời đó, tất cả bọn họ đều đứng ở nhìn xuống thiếu nữ một cách trịch thượng, vẻ mặt của mỗi người bọn họ đều rất lạnh lùng, đầu lông mày đều thể hiện sự giận dữ... Đồng thời, còn có sự bài xích của họ đối với sự khác người.

Có vẻ như tất cả bọn họ đều đã xem nàng là một kẻ gϊếŧ hại đồng môn, phá hủy trận pháp, lại còn đi cấu kết thông đồng với Ma Tôn.

Cuối cùng, bởi vì trong thân thể của nàng có một loại ma khí mà trong thân thể của người tiên môn không thể có được, mà ở trong Thanh Vân môn cũng chỉ có một mình tông chủ của bọn họ mới không một chút để ý đến mà xem nàng giống như những người khác trong tiên môn, đến mức còn thu nhận nàng làm đồ đệ, lại còn rất sủng ái, cưng chiều nàng vô cùng.

Chính vì điều này đã ít nhiều làm cho các đệ tử trong trong môn cảm thấy rất bất mãn, không công bằng.

Ly Vọng chính là đệ nhất Tiên quân có sức mạnh rất lớn, chính là tông chủ của bọn họ thì tại vì sao một con ma vật như vậy lại có thể trở thành đồ đệ duy nhất của tông chủ trong hơn trăm ngàn năm qua, một con ma vật như vậy làm gì có đủ tư cách, làm gì xứng đáng được như vậy chứ.

Mà việc Phù Thanh không thích Lâm Vãn, ngoại trừ lý do Lâm Vãn là ma vật ra, thì còn bởi vì… Chính sự xuất hiện của Lâm Vãn đã lấy đi mọi sự chú ý và sủng ái của sư huynh.

Cao không thể với tay đến, đệ nhất Tiên quân lạnh lùng như băng tuyết nhưng lại sinh ra lòng thương hại, thu nhận một con ma vật làm đồ đệ, để rồi sau đó, không còn điểm giới hạn mà dung túng, sủng ái, bảo vệ… Làm sao lại có thể như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »