Chương 45

Tuy nhiên, Ma Tôn đã biến mất, cho nên vào giờ phút này không một ai tin tưởng lời nàng nói, trong ánh mắt của bọn họ đều lộ ra một tia thù địch.

Phù Thanh chỉ tay về phái trận pháp Thiên Cương bên vách núi, lên tiếng hỏi: "Vậy thì ngươi giải thích như thế nào về những vết nứt ở trên trận pháp?”

Ánh mắt của Lâm Vãn nhìn lại, không thể tin được mà mở to hai mắt, sau đó thành thật trả lời: "Ta cũng không biết có chuyện gì, nhưng mà Ma Tôn vừa mới ở đây.”

Một người bên trong đám đệ tử không nhìn được nữa, liền đi ra lên tiếng chỉ trích nàng: "Nói dối! Ma Tôn xuất hiện ở nơi này! Thái độ của ngươi đây là có ý gì?”

Ở phía sau, có một đệ tử nữa đi ra, chỉ tay thẳng về phía nàng và lên tiếng: "Nói không chừng chính là nàng ta cấu kết cùng với Ma Tôn, ý đồ phá hủy trận pháp Thiên Cương!”

"Nói rất đúng, chắc chắn là chính nàng ta đã cấu kết với Ma Tôn, để nhằm phá hủy trận pháp Thiên Cương!”

Người thứ ba, rồi lại đến người thứ tư… Phù Thanh liền giơ tay lên, ý bảo mọi người hãy im lặng, sau đó nhìn về phía nàng rồi nói: "Lúc trước thật sự không nên để cho tông chủ thu nhận ngươi là đệ tử, bởi vì một ma vật giống như ngươi chỉ mang lại rắc rối và phiền phức cho hắn, ngươi không xứng đáng ở lại Thanh Vân môn!”

Nghe thấy ả nhắc đến sư phụ của nàng, bỗng nhiên nàng sững sờ một chút, trong lòng nàng lại cảm thấy nhói đau.

Bây giờ, nàng thật sự rất nhớ sư phụ.

Muốn được chui vào lòng ngực của sư phụ của nàng để được hắn an ủi.



Những người này thật sự là quá xấu xa, nàng nhất định phải rời khỏi nơi đây.

Nếu không thì, nàng sợ rằng bản thân không thể kiềm chế được mà đại khai sát giới, gϊếŧ chết hết bọn họ.

Nhưng mà nàng đã hứa với sư phụ, rằng nàng sẽ không gϊếŧ đồng môn nữa.

Chính vì thế, tiểu cô nương lau đi những giọt nước mắt ủy khuất của bản thân, dự định rằng sẽ không quan tâm đến bọn họ, chuẩn bị quay trở lại Lăng Vân Phong để tìm gặp sư phụ.

Trong tay nàng cầm chặt linh kiếm, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu rồi trực tiếp đi thẳng xuyên qua đám người đang đứng trước mặt, khuôn mặt đỏ bừng, hàm răng trắng như tuyết cắn chặt bờ môi, dải lụa trắng nhỏ buộc trên đỉnh đầu tung bay trong gió, giống như đang vẽ lên một vệt màu sáng giữa màn sương đen dày đặt.

Sau lưng nàng, có người luống cuống lớn tiếng kêu nàng phải dừng lại: "Đứng lại, ai cho phép ngươi được đi!”

Lâm Vãn không quan tâm, nhưng mà sức lực của tay cầm kiếm đã tăng lên, đôi mắt của nàng cũng ngày càng đỏ thêm.

Vãn Vãn đã hứa với sư phụ là sẽ không tiếp tục gϊếŧ hại đồng môn… Bước chân của Lâm Vãn dừng lại, trong nàng đang cố gắng bình tĩnh để áp chế ý muốn gϊếŧ người.

Một lúc sau, nàng thở dài một hơi, hơi mỉm cười, rồi chuẩn bị cầm linh kiếm bước đi.

Nhưng đúng lúc này, khi chân nàng sắp sửa đạp lên mũi kiếp, bay đi khỏi nơi này, thì phía sau lưng nàng lại bỗng nhiên chịu một chưởng thật mạnh.



Cơn đau dữ dội từ phía sau lưng lan truyền xuống tứ chi rồi toàn thân, Lâm Vãn không thể tiếp tục đứng vững nữa, nên nàng ngã nhào xuống mặt đất, rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Máu tươi vẩy ra khắp nơi, Thanh Tâm Linh trên cổ tay của nàng cũng bị dính một ít máu, bỗng nhiêu nó lại phát ra một ánh sáng màu đỏ.

Ánh sáng chợt lóe lên, cực kỳ chói mắt.

Ý thức của Lâm Vãn bắt đầu mơ hồ, lúc hai mắt của nàng muốn nhắm lại thì bên tai của nàng truyền đến một giọng nói run rẩy: "Vãn Vãn! Mau nói cho sư phụ, nói cho sư phụ biết con bị làm sao vậy?”

Hiện giờ, đầu của Lâm Vãn thật sự rất choáng váng, cả thân thể của nàng đều rất đau, đến mức không thể nói dù chỉ một lời, nàng chỉ có thể khóc thút thít.

Rất nhanh sau đó, bên tai của thiếu nữ lại truyền đến giọng nói nhưng lần này càng gấp gáp hơn nhiều, đâu còn là dáng vẻ lạnh lùng như băng tuyết mọi ngày, giọng nói trầm thấp, từng chữ nói ra giống như là đang khóc: "Hài tử ngoan, nói cho sư phụ biết, con đang ở chỗ nào?”

Nghe thấy giọng nói của sư phụ, khóe môi của tiểu cô nương kéo lên, mỉm cười nói: "Sư phụ, Vãn Vãn đau quá.”

Tiểu cô nương vẫn làm nũng như mọi khi, trước sau đều không thay đổi, đôi mắt cong cong, nhưng mà bởi vì vết thương quá đau nên nàng vừa cười rồi lại vừa khóc, những giọt nước mắt giống như những viên pha lê không ngừng rơi xuống, giọng nói của nàng lại được bao phủ bởi những tiếng kêu đau đớn làm cho người khác cũng phải khóc nức nở.

Làm cho người nghe cảm thấy trái tim như bị dao cắt một nhát, trong lòng run rẩy, làm cho hắn hận không thể mổ ra lấy tim của chính mình đưa cho nàng, dỗ dành nàng, làm cho nàng đừng khóc nữa.

"Vãn Vãn đau quá, tất cả bọn họ đều bắt nạt ta, tất cả đều muốn gϊếŧ chết ta." Lâm Vãn giơ Thanh Tâm Linh trên cổ tay lên, đưa nó lên bên miệng rồi hôn xuống, hạ giọng nói nhỏ, vừa giống như là đang thì thầm lại vừa giống như đang dụ dỗ: "Sư phụ, người đến đây giúp Vãn Vãn, có được không, Vãn Vãn, Vãn Vãn thật sự rất thích sư phụ…”