Lâm Vãn thật sự không biết, để thần thức của một người khác tiến vào linh phủ của mình là có ý nghĩa gì.
Đối tu sĩ mà nói, linh phủ là địa phương bí ẩn nhất, nói chung là chỉ mở ra cho người thân thiết nhất, cũng chính là… đạo lữ.
Lúc trước Lâm Vãn chỉ mới là tu vi Trúc Cơ, từ trước đến nay sư phụ cũng không dạy nàng phải mở linh phủ như thế nào, còn thần thức phải tiến vào linh phủ như thế nào.
Nhưng nàng chẳng thèm để ý đến những chuyện này, sư phụ đã nói phải dạy thần giao trước, tiến vào Linh phủ thì cứ tiến vào đi.
Nghĩ đến đây, con ngươi của tiểu cô nương sáng lấp lánh, so với bầu trời đầy sao còn loá mắt hơn.
Rốt cuộc thì nàng sẽ có được kiến thức đến từ truyền thuyết, thần giao chỉ tồn tại trong thoại bản!
Lâm Vãn nhịn không được xoa tay nhỏ, rất là chờ mong!
Nàng nghĩ thần giao thì phải giao như thế nào, giao thần thức, hay là giao thần hồn? Sẽ là một trải nghiệm như thế nào… Sẽ rất thoải mái sao, hay là sẽ đau… Có điều từ trước đến nay sư phụ luôn đối xử dịu dàng với nàng, bình thường nàng chỉ bị va chạm nhẹ cũng đã khẩn trương mà thi thuật chữa trị cho nàng rồi, còn thần giao kia… Sư phụ hẳn là cũng sẽ dịu dàng thôi.
Nếu đúng là như vậy thì thần giao kia tất nhiên sẽ rất thoải mái!
"Vãn Vãn…”
Ly Vọng thấy hai mắt của tiểu đồ đệ mình sáng lên, gương mặt bởi vì hưng phấn mà đỏ lên như đào hồng, bộ dáng như sắp đi vào cõi thần tiên thiên, môi không khỏi lại tới gần lỗ tai nhỏ của nàng một tấc: "Vãn Vãn chuẩn bị xong rồi sao…”
Giọng nói không ôn hoà như vừa rồi, mà là khàn khàn mang theo vẻ mê hoặc độc nhất của nam nhân, còn có sự sủng nịnh và yêu thương của sư phụ đối với đồ đệ.
Hơi thở của nam nhân cực kỳ nóng bỏng, vành tai phấn nộn của thiếu nữ nổi lên màu hồng nhạt, Lâm Vãn a một tiếng, thoáng chốc hoàn hồn, sau đó nghiêm túc gật đầu.
"Ừm! Chuẩn bị xong rồi!" Nàng ngồi thẳng thân mình, dùng đôi chân trắng nõn câu lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của hắn, đôi tay quấn lấy cổ của nam nhân, bốn mắt nhìn nhau với hắn: "Sư phụ bắt đầu đi, mau dạy ta thần giao đi.”
Phần lưng truyền đến xúc cảm chân ngọc của thiếu nữ đang vuốt ve, Ly Vọng kinh ngạc, khuôn mặt tươi cười của thiếu nữ phản chiếu vào đáy mắt, tựa như cánh hoa bay tán loạn vào mặt hồ.
Mặt hồ nổi lên gợn sóng, một lát sau gợn sóng tiêu tan, nam nhân định thần lại, thản nhiên khẽ cười nói: "Vãn Vãn, bây giờ sư phụ dạy con thần giao, mà không phải là song tu, chân của con có thể không cần phải câu lấy eo sư phụ.”
"Là vậy sao.”
Trong chuyện này, Lâm Vãn rất giống một đệ tử ngoan nghiêm túc nghe lời, nghe sư phụ nàng nói như vậy, lập tức thả gót chân nhỏ đang vòng lấy sư phụ nàng.
Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống, cánh tay cũng không quấn lấy cổ của nam nhân, tay nhỏ đặt trên đầu gối, đôi mắt hoa mai híp lại: "Vậy Vãn Vãn nghe theo sư phụ đó.”
Ly Vọng lắc đầu thở dài không biết nên khóc hay nên cười cười, khi học những chuyện này thì nàng rất háo hức, rất ngoan ngoãn, cũng cực kỳ… đáng yêu.
Không khí chớp mắt yên tĩnh, rồi sau đó giống như đường mật, ngọt nị đến hốt hoảng, kiều diễm lặng lẽ lan tràn.
Khuôn mặt của nam nhân vẫn trắng trẻo anh tuấn như cũ, không nhiễm một chút dơ bẩn, chỉ là tròng mắt như tuyết kia bị giấu bởi hàng mi dài, bên trong tối tăm, thanh minh lại khó tìm.
"Sư phụ sẽ tiến nhập vào linh phủ của Vãn Vãn trước." Ly Vọng vén mái tóc trên gương mặt của thiếu nữ ra phía sau, giọng nói nhu hòa: "Sau đó… thần thức của Vãn Vãn, cũng thử tiến vào linh phủ của sư phụ, được không?”
"Linh phủ của sư phụ chỉ mở ra cho con." Hắn dừng lại, sau đó cười nói.
"Thật vậy sao!" Lâm Vãn chớp mắt, đôi mắt trong veo tựa xuân thủy mở to sáng ngời, bên trong lóe lên vẻ hưng phấn: "Vậy sau này có phải lúc nào ta cũng có thể thần giao với sư phụ không.”
Nam nhân sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu, ánh mắt có chút nóng lên nhẹ nhàng dỗ dành nàng: "Vãn Vãn phải chăm chỉ học tập, có biết không?”
Xét cho cùng thì thần giao và song tu cũng không giống nhau, chỉ là thần hồn giao hòa, thần thức dung hợp mà thôi, không coi là phá cấm kỵ giữa sư đồ.
Sau này nếu như nàng không cao hứng hoặc là vui vẻ muốn thần giao, hắn chỉ có một đồ đệ như vậy, cũng không ngại dung túng, nhưng cũng có thể mượn chuyện này để rót linh lực vào trong nàng, tinh lọc tà khí trong cơ thể.
Cho dù là thần hồn giao hòa, bọn họ vẫn sẽ là sư đồ.
Vẫn sẽ luôn là sư đồ.
"Bây giờ, Vãn Vãn nghe lời sư phụ nói thả thần thức ra, đừng khẩn trương.”
Rõ ràng bên môi còn dính vết máu, mà giờ phút này ngữ khí của Ly Vọng vẫn rất ôn hòa, như dòng suối nhỏ trong khe núi chậm rãi chảy xuôi, Lâm Vãn nghe thấy lập tức ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
"Đứa nhỏ ngoan." Thật ngoan.
Ly Vọng cong môi nở nụ cười, đôi mắt thâm thúy tràn ngập ánh sáng, hắn ngơ ngẩn nâng bàn tay bị xiềng xích lên, muốn chạm vào đôi môi đỏ nhuận của thiếu nữ.
Chỉ là, du͙© vọиɠ nào đó chỉ chợt lóe mà thôi, khi vị Tiên quân kinh ngạc thức tỉnh, bàn tay lại đột nhiên rủ xuống.
Màu da của hắn dường như càng trắng hơn, sau đó cười nhẹ, chỉ vươn ngón út câu lấy ngón út của thiếu nữ, tiếp theo cũng nhắm hai mắt lại.
Lâm Vãn dựa theo lời sư phụ nàng nói, thả thần thức của mình ra.
Thần thức của nàng chao đảo ở xung quanh, lại lắc lư, cực kỳ nhàm chán muốn hỏi sư phụ của nàng tại sao còn chưa bắt đầu nữa, xúc cảm dịu dàng ấm áp nơi ngón út truyền đến, nàng sửng sốt, ngay sau đó liền có một lượng linh lực cường đại hùng hậu đột nhiên đánh ập đến, dường như muốn cắn nuốt mọi thứ của nàng.