Chương 29

Lâm Vãn suy nghĩ, ý tưởng nảy lên, lại bổ nhào vào ôm lòng ngực ấm áp trơn bóng của sư phụ nàng.

"Nếu như người không đồng ý song tu, Vãn Vãn cũng chỉ có thể đi gϊếŧ người để tăng tu vi thôi." Nàng cười giảo hoạt, lộ ra răng nanh nho nhỏ trắng như tuyết trắng: "Lần trước ta gϊếŧ các sư huynh, liền tiến Kim Đan giới đó!”

Nghe những lời nói làm cho người ta sợ hãi của nàng, Ly Vọng kinh hãi: "Đừng, Vãn Vãn, đừng tiếp tục gϊếŧ người.”

"Sư phụ đang cầu xin ta sao?" Tiểu cô nương nở nụ cười, đôi mắt cong cong.

Ly Vọng lại rất tự nhiên đáp, đôi mắt đen nhánh hiện rõ ràng du͙© vọиɠ khó tiêu, rồi lại lộ ra đau thương: "Ừm, sư phụ đang cầu xin con, con không thể tiếp tục gϊếŧ người.”

Gϊếŧ chóc có thể kích phát ma tính, hắn không thể, quyết không thể để đồ đệ của hắn bị ma tính ăn mòn… "Vậy…" Lâm Vãn vô tội chớp mắt, giọng nói vừa yêu kiều lại ngọt ngào, lừa gạt sư phụ của mình: "Nếu sư phụ song tu khiến ta vui vẻ, Vãn Vãn sẽ không đi gϊếŧ người.”

Nghe thế, Ly Vọng bỗng dưng ngẩn ra, đồng tử mở to, lát sau đôi mắt liền phiếm hồng, lại khép mắt lại.

Hắn nhắm hai mắt lại, mí mắt khẽ nhúc nhích, giống như đang trầm tư, tùy ý để thức hải tiến vào linh phủ của chính mình.

Linh phủ của Tiên quân vốn nên là trắng thuần, băng sương giăng đầy trời, nhưng vào giờ khắc này, linh phủ của hắn lại biến thành một vực sâu âm u quỷ quyệt.

Chỗ này nơi nơi đều là cự mãng dã thú xoay quanh, cây rừng cao ngất trời mây, nơi này không có mặt trời, cũng không có ánh trăng, thậm chí đến ngôi sao cũng không có, nhưng thần thức của hắn lại tham lam… tham lam nơi này như thế.

Ly Vọng nghĩ, kể từ ngày đầu tiên hắn bị nàng cầm tù, tôn nghiêm sư phụ của hắn đã bị giẫm đạp hoàn toàn, hắn cố gắng nắm chắc điểm mấu chốt cuối cùng giữa sư đồ, đồng thời thắt chặt sợi dây cấm kỵ giữa sư đồ, nhưng mà tiểu đồ đệ của hắn cứ một lần rồi lại một lần phá hủy tất cả mọi thứ.

Nàng ngây thơ trong sáng, vô tư hồn nhiên, nàng là đồ đệ của hắn, nàng làm gì cũng không sai, tất cả đều là do người sư phụ này sai.



Làm sư phụ của nàng, hắn có thể giúp nàng hoàn trả tất cả tội nghiệt, nhưng mà… hắn tuyệt đối không thể nhìn nàng nhập ma, để tâm trí của nàng bị ma hồn ăn mòn, biến thành một người khác.

Mối quan hệ sư đồ sẽ tan vỡ vào lần này, chỉ một lần.

Chuyện qua rồi, hắn vẫn sẽ là sư phụ của nàng.

Hắn vẫn sẽ giữ giới hạn quan hệ sư đồ.

Nếu như thế… "Vãn Vãn, con đừng gϊếŧ người." Thần thức của Ly Vọng tránh thoát khỏi linh phủ, hắn mở to mắt, hai mắt nhiễm sương mù, mặt cọ cọ lên cái trán của người thiếu nữ: "Sư phụ… Sư phụ lần này đồng ý với con.”

Lâm Vãn vừa nghe liền vui mừng khôn xiết, trực tiếp nhảy lên trên người của sư phụ nàng: "Thật vậy sao! Sư phụ, người thật sự sẽ dạy ta song tu sao?”

Nàng mở to đôi mắt hiếu học, trong suốt như pha lê, ngoan ngoãn hỏi.

Ly Vọng bị nàng kéo ngồi dậy, đinh Tỏa Hồn lệch vị trí, lại là một trận đau đớn xuyên tim.

Sắc mặt tuấn mỹ của hắn tái nhợt vài phần, nhưng không có bất cứ lời trách cứ gì, chỉ dịu dàng nhìn nàng cười: "Vi sư song tu với con, Vãn Vãn có thể đồng ý sư phụ, đừng đi gϊếŧ người nữa được không?”

Lời này một chút cũng không vào đầu của Lâm Vãn, nàng muốn đồng ý trước rồi sẽ nói sau, dù sao thì sư phụ cũng dễ lừa như thế.

"Ừm, sẽ không gϊếŧ người nữa, Vãn Vãn đồng ý với sư phụ." Lâm Vãn ngoan ngoãn đáp lời, cong cong đôi mắt cười.



"Ừm." Ly Vọng vui mừng gật đầu, dường như nghĩ tới cái gì đó, nơi vành tai bỗng nhiên đỏ lên: "Hay là Vãn Vãn, vi sư dạy con làm thế nào để thần giao trước nhé? Làm từng bước một, đợi một lát nữa sẽ không đau, hơn nữa sư phụ có thể độ linh lực cho con, tinh lọc tà khí trong cơ thể con.”

Nghe thấy thần giao, Lâm Vãn đương nhiên là đồng ý, nàng hoàn toàn xem nhẹ tà khí mà Ly Vọng nói là có ý gì, điên cuồng gật đầu: "Ừm! Được được.”

Nàng có thể học được nhiều kỹ thuật hạng nhất!

Quả nhiên cái gì sư phụ cũng đều hiểu, chuyện gì cũng có thể dạy.

"Đứa nhỏ ngoan.”

Lại là một trận âm thanh xích sắt đột ngột vang lên, Ly Vọng nặng nề nâng bàn tay bị xiềng xích khóa trụ lên… Hắn yêu thương sờ vào mặt thiếu nữ, thấp giọng lẩm bẩm lại giống như đang tự nói chuyện với chính mình: "Vãn Vãn, con vĩnh viễn là đồ đệ của sư phụ, vĩnh viễn luôn là như thế…”

Lâm Vãn ngẩn người, nàng cảm thấy ánh mắt của sư phụ nàng dường như có chút không thích hợp, nhưng hiện tại nàng đang cực kỳ vui vẻ, cũng không rảnh lo nghĩ chuyện đó.

Giờ phút này, ngoài huyệt động ngoại không biết là ban ngày hay là ban đêm, trong huyệt động lại dường như chìm vào bóng tối vô tận, du͙© vọиɠ không tiếng động lan tràn.

Hẳn là bên ngoài đang nổi gió, thổi vào trong huyệt động, ánh sáng từ chén Lưu Ly lay động, tản ra quang ảnh đan xen trên người đôi nam nữ.

Trong quang ảnh lay động, ánh mắt nam nhân dường như cũng trở nên mờ mịt.

Hắn da trắng môi hồng, cánh môi dính máu, mặt hoa xinh đẹp dần dần tới gần bên tai thiếu nữ.

"Thần thức của sư phụ bây giờ muốn đi vào linh phủ của con." Hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng, hô hấp rất nhẹ nhưng lại rất nóng: "Vãn Vãn chuẩn bị sẵn sàng chưa?”