Chương 19

Khoảnh khắc tiếp theo, rắc một tiếng, hắn dùng pháp lực còn sót lại mạnh mẽ phá vỡ một mảnh linh cốt vỡ vụn.

Linh cốt nối liền với máu thịt bị vỡ vụn, đôi môi dính máu của nam nhân trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán chảy qua đuôi mắt ửng đỏ, chảy xuống cằm rồi nhỏ xuống đất.

Ngoài mồ hôi còn có máu trên môi hắn chảy xuống.

Làn da trắng nõn của nam nhân trong suốt như nước, mồ hôi và máu trộn lẫn với nhau, đỏ trắng đan xen, nhưng vẫn đẹp đến kinh người, làm cho du͙© vọиɠ nổi lên, vẻ đẹp càng thêm nhợt nhạt và bệnh hoạn.

“Vãn Vãn nhẫn nhịn, sư phụ sẽ không làm con khó chịu.”

Hắn vẫn đang nhẹ nhàng trấn an nàng.

Một mảnh linh cốt bị vỡ vụn, đinh Toả Hồn cũng trở nên yếu ớt, hắn có thể sử dụng linh lực nhiều hơn.

Mặc dù không thể sử dụng toàn bộ, nhưng đối với một vị Tiên quân, một chút linh lực là đủ rồi.

Cũng đủ để hắn thoát khỏi xiềng xích, chữa thương cho tiểu đồ đệ của hắn, làm cho nàng không còn khó chịu nữa.

Rất nhanh, sau khi đinh Toả Hồn yếu đi, leng keng vài tiếng, Ly Vọng đã thoát khỏi xiềng xích mà tiểu đồ đệ đã giam cầm hắn.

Cổ tay tuyết trắng bị xích sắt trói lại hằn lên vết đỏ, cực kỳ rõ nét.

Ly Vọng ho khan hai tiếng, mau chóng đi tới trước mặt Lâm Vãn, cúi người xuống.

Hắn ôm thân thể tiểu cô nương dậy, nhẹ nhàng đặt đầu nàng dựa vào l*иg ngực trần của mình.

Lông mi của nam nhân rũ xuống, bóng tối che khuất cảm xúc trong ánh mắt, hắn đưa đôi bàn tay mảnh mai lên, run rẩy kiểm tra vết thương cho Lâm Vãn.

Hắn cẩn thận kiểm tra chỗ dính máu trên y phục nàng, xem đi xem lại nhiều lần vẫn không thấy vết thương trên người nàng, cuối cùng xác định vết máu này không phải của nàng.

Đến lúc này, sắc mặt của nam nhân mới nhẹ nhõm, chỉ là bàn tay ôm bả vai nàng khẽ run.

Trên người không có vết thương, vì sao lại ngất xỉu.

Nàng rất khó chịu khi nói chuyện với hắn.



Thiếu nữ trong ngực còn đang lẩm bẩm gọi tên sư phụ, nói khó chịu, giọng nói rõ ràng yếu ớt nhưng lại như mũi dao sắc nhọn đâm vào tim hắn.

“Vãn Vãn ngoan, sư phụ bảo đảm, rất nhanh Vãn Vãn sẽ không khó chịu nữa.” Ly Vọng ôm chặt tiểu đồ đệ trong ngực, bên tai thì thầm dỗ dành nàng.

Lúc này, giọng nói nam nhân cực kỳ dịu dàng, giống như mưa rơi trên mái hiên, như suối trong veo trên núi, Lâm Vãn nghe thấy thật nhẹ nhõm, đưa tay kéo l*иg ngực trắng nõn lạnh lẽo của sư phụ, môi lưu luyến dính chặt vào, cũng không quá khó chịu.

Chỉ là, nàng không khó chịu nữa nhưng lúc này sư phụ rất khó chịu.

Môi tiểu đồ đệ dính lên ngực hắn, dường như đang cắn, Tiên quân bị làm cho giật mình, ánh mắt bỗng nhiên tối sầm.

Cùng với đó là… mồ hôi trên trán hắn rơi xuống mà không hề báo trước.

Nhưng chẳng qua chỉ là chớp mắt mà thôi, rất nhanh, nam nhân mạnh mẽ dời đi lực chú ý, suy nghĩ một lúc, ánh mắt của hắn trầm xuống, hắn quay lại nhìn vào lông mày của tiểu cô nương.

Dấu đỏ ở giữa chân mày đang rực sáng, trong người nàng còn tỏa ra vài tia hắc khí.

Đây là… ma khí.

Hắn phát hiện ma khí đang bao vây cơ thể Lâm Vãn.

“Ma ―― Tôn ――”

Đáy mắt tối lại, trong nháy mắt lạnh như băng, Ly Vọng thốt ra từng chữ, giữa kẽ răng nói ra hai chữ Ma Tôn.

Quả nhiên, Ma Tôn đã tới Thanh Vân môn còn gặp tiểu đệ tử của hắn.

Gân xanh trên mu bàn tay của nam nhân dần dần hiện lên.

“Sư phụ, Vãn Vãn rất khó chịu…” Đôi mắt Lâm Vãn khép hờ, đầu óc choáng váng, lẩm bẩm kêu khó chịu, đôi môi đỏ mọng mấp máy, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, ra sức cắn chặt.

Nam nhân kêu lên đau đớn, suy nghĩ kéo về người dưới mắt, ánh mắt bỗng nhiên ngưng trọng, nhưng lúc này hắn chỉ có thể bất lực nhìn thiếu nữ trong lòng.

Hắn khẽ thở dài.



Thôi vậy, nàng còn khó chịu, lúc này có lẽ không biết mình đã làm ra những chuyện kinh khủng gì, nên lần này hắn sẽ dung túng cho nàng.

Việc quan trọng lúc này là phải thanh lọc ma khí trong người nàng.

Bàn tay Ly Vọng phủ lên lưng thiếu nữ, nhẹ nhàng vuốt ve, trấn an nàng.

Trong mắt Lâm Vãn, đây chắc chắn là một loại cổ vũ.

Sư phụ có vẻ rất thích.

Vì vậy, nàng lại cắn mạnh thêm.

Cổ họng Ly Vọng thắt lại, cắn chặt môi gần như bật máu.

Nhưng lúc này, hắn chỉ có thể cố gắng vượt qua, lực ôm tiểu đồ đệ lại mạnh hơn một chút.

Trong hang động tĩnh lặng lan tràn, thỉnh thoảng có những tiếng răng rắc kỳ lạ vang lên, nhưng đều bị nam nhân cố tình bỏ qua.

Sau khi cân nhắc, Ly Vọng quyết định dùng máu của mình để thanh lọc ma khí cho nàng.

Máu của đệ nhất Tiên quân sạch sẽ tinh khiết, có hiệu quả chữa trị cực cao, tự nhiên cũng có tác dụng thanh lọc ma khí.

Đối với hắn mà nói, đây không phải là lựa chọn sáng suốt nhất, nhưng đối với tiểu đồ đệ của hắn, đây là lựa chọn có thể ngay lập tức loại bỏ ma khí trong nàng, trấn áp ma khí trong cơ thể nàng.

Ly Vọng cúi đầu, ánh mắt bất lực ôn nhu nhìn tiểu đồ đệ làm loạn trong lòng, cười khẽ dỗ dành: “Vãn Vãn, nói cho sư phụ, con khát không, có muốn uống nước không?”

Đột ngột bị hắn hỏi làm cho nàng nghĩ rằng hắn muốn cho nàng uống nước.

Ly Vọng không muốn để nàng biết, hắn dùng máu đút cho nàng, sợ nàng không uống.

Lâm Vãn mơ màng nghe nói như vậy, đầu lưỡi liếʍ môi, mơ hồ đáp: “Vâng, khát, con muốn uống nước, sư phụ…”

Nam nhân nghe xong sủng nịnh cười, hắn xoa đầu nàng, đôi môi mỏng đến bên vành tai nhỏ, mềm mại, trắng nõn của nàng, giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ dành ―― “Đồ đệ ngoan, sư phụ cho con uống nước, rất nhanh sẽ hết khát.”

“Sư phụ bảo đảm, Vãn Vãn sẽ không khó chịu nữa.”