- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Sau Khi Ngược Sư Tôn Thành Nhóc Đáng Thương, Ngài Ấy Lại Yêu Thảm Ta Luôn
- Chương 11
Sau Khi Ngược Sư Tôn Thành Nhóc Đáng Thương, Ngài Ấy Lại Yêu Thảm Ta Luôn
Chương 11
Nhưng cho dù như thế, miệng vết thương của nàng cũng không tốt hơn, thậm chí vẫn cứ có máu tươi chảy ra.
Ly Vọng nhíu mày, sau khi liếʍ láp sạch sẽ vẫn cảm thấy không đủ, dừng một lát, hắn cắn đầu lưỡi của mình.
Đầu lưỡi chảy máu, hắn cúi đầu ngậm lấy miệng vết thương của nàng, hòa tan máu ở đầu lưỡi của mình vào huyết nhục ở miệng vết thương của nàng.
Linh lực của hắn thuần khuyết mà mạnh mẽ, máu tươi có có tác dụng chữa trị thần kỳ, lúc này sau khi thấm máu của mình vào miệng vết thương của nàng, miệng vết thương của Lâm Vãn lóe lên một tia sáng vàng ấm áp.
Sau khi ánh sáng vàng biến mất, miệng vết thương của nàng cũng đã khép lại, trơn bóng như lúc ban đầu.
“Không sao đâu, Vãn Vãn đừng sợ, sẽ không đau nữa đâu.” Ly Vọng ngẩng đầu, sắc mặt hắn tái nhợt vô cùng, trên đôi môi mỏng dính đầy máu của cả hai người, đỏ tươi quyến rũ: “Vi sư đã khép miệng vết thương lại rồi.”
Lâm Vãn cũng kinh hãi vì miệng vết thương của mình đã khép lại rồi, sau khi sửng sốt một lát thì cực kỳ vui vẻ mà ôm sư phụ nàng, thân thiết dụi vào ngực hắn: “Sư tôn thật tốt, ta muốn nhốt sư phụ ở chỗ này luôn, như vậy thì sư phụ sẽ không chạy đi nữa, cũng chỉ có một mình ta thôi.”
Tiểu đồ đệ nói ra lời khác thường, ánh mắt Ly Vọng ngưng đọng, nhưng trong giọng nói vẫn cứ ôn nhu, vì sợ hù dọa nàng, dẫn dắt từng bước hỏi: “Vãn Vãn, ta là sư phụ con, con có thể nói cho sư phụ, vì sao phải bỏ thuốc sư phụ? Vì sao phải dùng đinh Tỏa Hồn với sư phụ, giam giữ sư phụ ở đây?”
“Vãn Vãn, đứa bé ngoan, con tháo đinh Tỏa Hồn thả sư phụ ra, việc này sư phụ sẽ không trách con.”
Hắn nói thật dịu dàng, không có chút trách móc nào, Lâm Vãn được giọng điệu nhẹ nhàng của hắn xoa dịu, hai má ửng đỏ, đôi mắt trong veo, ngoan ngoãn trả lời hắn:
“Bởi vì ta quá thích sư tôn.”
Nàng nghiêm túc trả lời, đứng dậy khỏi vòng tay hắn, chiếc váy trên người thiếu nữ màu đỏ rực, chuông bạc trên tay vang lên lanh lảnh êm ái không ngừng vang vọng trong sơn động.
Quả thật là bởi vì quá thích sư phụ, cho nên mới giam cầm sư phụ, ngoài ra... tay Lâm Vãn làm ra vẻ tự hỏi, sờ sờ cằm mình nghĩ, có lẽ còn bởi vì nàng phát hiện mình xuyên sách.
Lại còn xuyên vào một quyển tình yêu sư đồ BE.
Một ngày trước khi nàng giam cầm sư phụ, sư phụ nàng đang ngồi tu luyện, nàng thì đang ngủ trong lòng sư phụ, sau khi tỉnh lại, Lâm Vãn phát hiện mình đã xuyên sách.
Những ký ức bị phong ấn trước khi xuyên sách ùn ùn kéo đến rồi xông thẳng vào trong óc nàng, nàng ngẩn ra lúc lâu, mới có thể sắp xếp rõ ràng là đã có chuyện gì xảy ra.
Hóa ra, nàng xuyên thành nữ chính trong truyện tình yêu sư đồ BE, mà sư phụ nàng chính là nam chính, quyển truyện này nàng chỉ xem một nửa, khi đọc đến đoạn nữ chính chết, nàng liền xuyên.
Trong cuốn truyện này, nàng thích sư tôn thích đến chết, giống như bây giờ, nhưng ở trong truyện, nàng vẫn chưa giam cầm sư tôn như bây giờ, ở trong truyện gốc, kết cục của nàng rất thê thảm, cuối cùng hắc hóa nhập ma, chết dưới kiếm của sư tôn nàng...
Đúng vậy, ở trong truyện nàng chính là một nữ chính đáng thương, bản thể là ma, thân có ma cốt, tu vi thấp, nàng bị người trong tông môn bắt nạt, xa lánh, hãm hại... Sau cùng, chuyện nàng mơ ước sư tôn của mình không biết bị ai lan truyền rộng rãi, ai cũng đều nói nàng đã vi phạm lẽ trời và cương thường, không màng luân lý sư đồ, đại nghịch bất đạo, nên chịu hình phạt của tông môn.
Theo cốt truyện, nàng bị tông môn trừng phạt tàn khốc bằng hình phạt thiên lôi, tứ đại trưởng lão nói nàng là ma, muốn huỷ bỏ linh cốt của nàng và tiêu diệt nàng, tất nhiên là nàng không chấp nhận, cũng không tin mình là ma, xin bọn họ đừng loại bỏ linh cốt của nàng, nàng muốn tu luyện phi thăng.
Nhưng mà vô dụng, linh căn của nàng vẫn cứ bị phế, cuối cùng nản lòng thoái chí mà hắc hóa, ma mạch trong cơ thể thức tỉnh, nhập ma.
Sau khi nhập ma, nàng thành Ma Tôn, vốn định huyết tẩy tiên môn, nhưng mà nàng còn chưa kịp tới báo thù đã chết dưới linh kiếm của sư tôn nàng...
Nhớ tới ký ức khi xuyên sách, Lâm Vãn đúng là khϊếp sợ, miệng há ra to đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà.
Nàng nghĩ, sư phụ nàng tốt như vậy, lúc này còn đang xoa đầu nàng chuyền linh lực sang cho nàng, sao có thể giống như trong sách đối xử với nàng tuyệt tình như vậy chứ.
Nàng tin là sư phụ cũng thích nàng, sư tôn là của nàng, nàng nhất định phải có được sư tôn, cho dù dùng thủ đoạn gì sư tôn cũng phải là của nàng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Sau Khi Ngược Sư Tôn Thành Nhóc Đáng Thương, Ngài Ấy Lại Yêu Thảm Ta Luôn
- Chương 11