Chương 10

Rất rõ ràng, bên ngoài hắn là Tiên quân cao cao tại thượng, trong trẻo lạnh lùng thánh khiết, nhưng đối với tiểu đồ đệ của mình, đặc biệt là tiểu đồ đệ hiện đang bị thương lại còn làm nũng với hắn, nhìn đôi mắt ngấn nước của nàng, nửa biện pháp Ly Vọng cũng không có.

Khi Lâm Vãn nói muốn hắn liếʍ miệng vết thương, hắn cũng không từ chối nàng được, hắn chỉ lo hắn liếʍ miệng vết thương của nàng, liệu nàng có đau hơn không.

Cổ tay trắng đỏ đan xen lọt vào tầm mắt, đôi mắt đào hoa Ly Vọng ngập tràn ánh nước, hầu kết ở chiếc cổ thon dài khẽ lăn, phần hồng ở đuôi mắt lại càng đậm hơn.

Bên ngoài trời sáng choang, trong hang động vừa tối vừa sâu, quần áo nam nhân bị khống chế hỗn độn, vô lực mà cúi thấp đầu ngồi quỳ trên mặt đất, nặng nề mà kiềm chế tiếng thở dốc thỉnh thoảng vang lên ở trong hang động.

Hắn là Tiên quân, linh lực thuần khiết, dung mạo tràn đầy chính khí, nhưng lúc này vẻ ngoài nhợt nhạt bị làm nhục lại mang theo vẻ phong tình khó nói, Tiên quân không giống Tiên quân, ngược lại giống một yêu nghiệt mê hoặc nhân tâm, dụ người phóng đãng.

Lâm Vãn nhìn đến ngây người, hai mắt sáng lấp lánh, nàng nghiêm túc mà đưa đầu nhỏ lại gần, đột nhiên duỗi tay ra.

Vốn nàng chỉ muốn sờ mặt sư tôn nàng, nàng nghĩ, mặt sư tôn đẹp như vậy, trông trong suốt và ấm áp như ngọc, cảm giác khi sờ vào nhất định sẽ rất thích.

Nhưng mà không biết vì sao, nàng nhìn chằm chằm đôi môi tươi đẹp của sư tôn, lại càng to gan hơn mà duỗi tay chạm vào.

Cảm giác mềm mại mà lạnh lẽo, sờ thật là thích, Lâm Vãn nghĩ.

Tiểu cô nương như phát hiện ra điều gì đó thú vị, đôi mắt trong veo như nai tơ lại hiện ra vẻ vui mừng hiếm thấy.

Nàng nghĩ, môi của sư tôn sờ thích như vậy, cảm giác tốt đến thế, không biết bên trong môi sẽ là cảm giác gì.



Nàng muốn sờ thử lưỡi của sư tôn.

Nàng nghĩ như thế cũng làm như thế luôn, vì vậy khi nam nhân hơi giật mình, môi và răng khẽ hé mở, ngón tay của thiếu nữ thoáng cái đã đưa vào trong miệng hắn, nhanh nhẹn chạm vào lưỡi của hắn một cái.

Ơ, tuy rằng cũng rất mềm mại, nhưng ẩm ướt, cũng không sờ thích như môi.

Lâm Vãn bĩu môi, khi con ngươi đen nhánh của Ly Vọng dần dần mở rộng tới cực điểm, nàng rất thất vọng mà rút ngón tay về.

Khóe miệng của Tiên quân cao quý thánh khiết có nước dòng bọt trong suốt chảy xuống, hầu kết Ly Vọng lên xuống, đúng là đã bị hành động làm xằng làm bậy của nàng dọa, nhưng khi hắn muốn răn dạy, thiếu nữ lại ngây thơ hồn nhiên, vô cùng đáng thương mà cho hắn xem miệng vết thương.

“Vãn Vãn rất đau, sư tôn bằng lòng liếʍ miệng vết thương giúp Vãn Vãn không? Nhưng miệng vết thương có lẽ sẽ hơi bẩn đó.”

Cổ tay trắng bóng vẫn còn đang chảy máu, Ly Vọng nhìn thấy, băng tuyết mới vừa rồi còn ở trong mắt lại tan thêm một chút.

Nàng chỉ hơi bướng bỉnh, không nghe lời lắm mà thôi.

Nàng là đứa bé ngoan.

“Vãn Vãn không bẩn.” Nghe nàng nói như thế, trong miệng Ly Vọng phát ra tiếng thở dài thương yêu, an ủi nàng: “Sư tôn bằng lòng, con không đau là được rồi.”



Nàng là tiểu đồ đệ duy nhất của hắn, thật sự là Ly Vọng thấy không thể nhìn được dáng vẻ bị thương chảy máu của nàng, dù cho tất cả vết thương của hắn vào lúc này đều do cái tiểu đồ đệ này ban tặng.

Lâm Vãn nghe xong đôi mắt cong cong, cười ngọt ngào: “Sư tôn thật tốt.”

Miệng vết thương của thiếu nữ nhuốm máu ngay bên môi hắn, Ly Vọng hơi cúi đầu, môi hắn đã chạm vào miệng vết thương của nàng.

Vì không muốn nàng đau, đệ nhất Tiên quân Tu Chân giới trời như ánh trăng sáng lúc này lại vươn đầu lưỡi, vẻ mặt nghiêm túc, thật cẩn thận mà liếʍ láp miệng vết thương nhuốm đầy máu tươi của nàng.

Lưỡi hắn đỏ tươi, trông còn đỏ hơn máu vài phần.

“Ưm…”

Miệng vết thương được chạm vào một cách nhẹ nhàng, thiếu nữ khẽ kêu một tiếng, âm thanh rất nhỏ này truyền vào tai, Ly Vọng đột nhiên ngẩng đầu, trên đôi môi đỏ tươi còn mang theo máu của nàng, thật là trụy lạc quyến rũ: “Vãn Vãn đau không? Có phải sư phụ làm con đau hay không?”

“Không đau nha.” Lâm Vãn sờ môi sư phụ nàng, ngón tay tinh nghịch quấn lấy vài sợi tóc rơi bên gò má của nam nhân: “Thật là thoải mái, quá là thoải mái.”

“Vậy là tốt rồi.” Vẻ mặt lạnh lùng của Ly Vọng thả lỏng ra, hắn khàn giọng nói: “Con không đau là được.”

Nói xong, hắn lại cúi đầu, liếʍ láp miệng vết thương của nàng.

Miệng vết thương và máu ở phần da quanh miệng vết thương của Lâm Vãn đều được nam nhân tỉ mỉ liếʍ sạch, môi và răng hắn dính đầy máu của nàng, hương thơm nhàn nhạt của thiếu nữ đạm hòa cùng mùi máu tươi tràn ngập trong mũi hắn.