Chương 74: Lấy Lòng

Cô mở miệng trào phúng đối phương một phen, nhưng đối phương lại không có chút quan tâm nào, thậm chí một chút cũng không thèm để ý đến cô.

Điều này làm cho cô có chút tức giận, hắn dựa vào cái gì mà không quan tâm lời cô nói?

Đang lúc Cố Nhu muốn chỉ trích đối phương thì lại nhìn thấy Cố Mạt Mạt và Thiên Trần chạy theo hướng khác.

"Chị!"

"Chủ nhân!"

Cố Yên một đêm không ngủ, thân thể vô cùng mệt mỏi, xem ra tuổi còn nhỏ quả nhiên không thể thức đêm.

Cô dụi dụi mắt, nhìn vết đỏ trên cổ Cố Mạt Mạt, lo lắng hỏi: "Có phải em không bôi thuốc không?"

Cố Mạt Mạt bĩu môi, làm nũng với Cố Yên: "Em muốn chị bôi cho em."

Cố Yên thở dài một hơi thật sự là không nói nổi đứa trẻ này, cô tìm hộp thuốc ở phòng khách, sau đó vô cùng ôn nhu bôi thuốc mỡ lên cổ Cố Mạt Mạt, Cố Mạt Mạt cũng đặc biệt phối hợp, Thiên Trần đứng ở một bên, thỉnh thoảng đưa thuốc mỡ cho Cố Yên một chút, bức tranh trông rất hài hòa, chỉ có Cố Nhu ở một bên là không hợp hoàn cảnh.

Mà Cố Nhu nhìn thấy dáng vẻ thân mật của bọn họ như thế, bàn tay bất giác siết chặt, nội tâm cô đương nhiên đang vô cùng ghen tị, nhưng thế thì đã sao, không ai ở đây quan tâm đến suy nghĩ của cô.

Không! Tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy nữa.

Không phải là làm bánh quy thôi sao?

Cố Nhu trực tiếp đi vào phòng bếp, nếu nha đầu đáng ghét kia có thể làm chuyện gì, vậy cô cũng có thể, cô nhất định phải chứng minh mình không thua kém Cố Yên.

Cố Nhu lấy một cái ghế nhỏ đứng lên, vì mất cân bằng thiếu chút nữa đã ngã xuống, nữ giúp việc ở một bên nhìn thấy một màn này, vội vàng đi giúp Cố Nhu, sợ vị tiểu tổ tông này xảy ra chuyện, Cố Nhu học theo dáng vẻ Cố Yên tìm trứng gà.

Mà một màn này lại rơi vào mắt Cố Mạt Mạt, cô vô cùng khinh thường bĩu môi: "Người nào đó lại muốn học chị làm bánh quy? Không phải đang nghĩ rằng làm bánh quy rất đơn giản đó chứ? Không biết có làm nổ tung nhà bếp hay không..."

Cố Nhu cũng nghe được đối phương trào phúng cô, cô cắn răng, lần đầu tiên không phản bác lời Cố Mạt Mạt, cô nhất định phải dùng thực lực đánh vào mặt Cố Mạt Mạt.

Nhưng Cố Nhu rất nhanh phát hiện ra hiện thực tàn khốc, cô thậm chí không thể đánh trứng, cô đã liên tiếp làm hỏng hơn nửa số trứng.

Chỉ riêng chuyện đánh trứng đã khiến Cố Nhu cảm thấy vô cùng phiền não, cô không nghĩ làm bánh quy lại khó khăn như vậy, cô vốn đã muốn từ bỏ nhưng vừa nghĩ đến lời cố Mạt Mạt, cô vẫn cắn răng kiên trì.

Cố Mạt Mạt khinh thường lắc đầu: "Không có bản lĩnh cũng đừng đem phòng bếp làm cho nổ tung a."

Cố Yên lại nháy mắt với Cố Mạt Mạt, hạ giọng nói: "Chúng ta có thể bỏ thứ này vào, cho bọn họ một bài học nho nhỏ."

Thiên Trần và Cố Mạt Mạt lập tức nhìn về phía cố Yên, đó là một túi bột màu trắng.

Cố Mạt Mạt có chút tò mò hỏi: "Chị ơi, đây là cái gì vậy?"

Cố Yên hạ thấp giọng nói: "Ăn phải thứ này sẽ bị tiêu chảy."

Gói thuốc nhuận tràng này được tìm thấy trong hộp thuốc, không nghĩ tới hiện tại lại có ích, đợi lát nữa chuẩn bị kế hoạch chạy trốn, thứ này không chỉ có thể đùa giỡn Cố Trí Viễn và Cố Nhu một chút mà còn giúp cô có thêm thời gian.

Cố Mạt Mạt nghe được những lời này, ánh mắt sáng ngời: "Chuyện này chị giao cho em đi."

Nói xong cô lấy đi túi bột màu trắng trong tay Cố Yên rồi làm bộ lơ đãng tiếp cận Cố Nhu.

"Cố tiểu thư có phải không biết làm bánh quy không? Có muốn tôi giúp cô không? Bột mì này ngươi không lấy được đúng chứ? Ta sẽ giúp ngươi một chút."

Lúc Cố Mạt Mạt giúp cô đổ bột mì, thuận tiện trộn lẫn túi thuốc nhuận tràng kia vào bên trong, tất cả những điều này Cố Nhu đều không phát hiện ra, nhận được sự giúp đỡ của Cố Mạt Mạt, Cố Nhu thậm chí còn tưởng rằng đối phương đang lấy lòng mình.

"Ngươi đừng tưởng như vậy ta sẽ tha thứ cho ngươi! Ta không cần sự giúp đỡ của ngươi!"

Nghe được những lời này, khóe miệng Cố Mạt Mạt giật giật, đợi cô đổ hết bột mì mới nói không cần sự giúp đỡ của cô?

Cuối cùng dưới sự trợ giúp của nữ giúp việc Cố Nhu rốt cục cũng thành công đánh xong trứng, bỏ xong nguyên liệu, đem bánh bỏ vào trong lò nướng.

Cố Nhu làm xong tất cả, mệt mỏi đến mức không thở nổi đầu đầy mồ hôi, cô thân là viên minh châu quý giá trên tay Cố gia, từ khi nào đã phải làm nhiều chuyện như vậy?

Còn chưa đợi bánh quy ra lò, Cố Nhu đã nhịn không được ngã xuống sô pha ngủ thϊếp đi.

Lúc Cố Trí Viễn đi xuống lầu, vừa lúc nhìn thấy trong tay người giúp việc bưng một mâm đồ đen nhánh.

"Đây là cái gì?"

Thứ đen ngòm này còn tản ra một cỗ hương vị khiến người ta không nhịn được muốn nôn, hật khó tưởng tượng người giúp việc của hắn đã làm ra thứ này.

Nữ giúp việc thật cẩn thận nói: "Cố thiếu gia đây là bánh quy Tiểu Nhu tiểu thư làm, cô ấy tự tay làm để chuộc lỗi với ngài."

Thật ra chuyện ngày hôm qua Cố Trí Viễn đã không còn tức giận nữa, hắn cảm thấy em gái hắn chỉ là trong thời gian ngắn không có dạy dỗ tốt mà thôi, sau này cần chú ý dạy dỗ một chút là được, không nghĩ tới em gái cư nhiên còn dụng tâm như vậy, vì hắn mà tự mình đi học làm bánh quy.

Nhìn em gái đã mệt mỏi đến mức ngủ thϊếp đi, Cố Trí Viễn vốn không có chút hứng thú nào với món bánh quy này vẫn quyết định ăn hai miếng, mặc kệ như thế nào cũng không thể cô phụ tâm ý này của em gái, nhưng khi bánh quy vào miệng, Cố Trí Viễn liền hối hận.

Đây không phải là thứ mà con người có thể ăn, một mùi khó nói tràn ngập miệng hắn, Cố Trí Viễn gần như buộc hắn phải nuốt xuống, sau đó uống liền hai ngụm nước lớn mới làm cho vị đắng trong miệng tiêu tán vài phần, đây là món ăn tối tăm gì vậy, không bằng một góc của món bánh quy mà Cố Yên làm, nhưng tất nhiên hắn sẽ không thừa nhận rằng hắn thích hương vị đó.

Cố Trí Viễn dịu dàng đắp một lớp chăn cho Cố Nhu trên sô pha, lúc này mới phát hiện không nhìn thấy mấy người Cố Yên.

"Mấy người bọn họ đâu?"

Người giúp việc lập tức phản ứng lại, Cố Trí Viễn hỏi ai?

"Ba người Cố Yên tiểu thư đang ở trong phòng chơi."

Cố Trí Viễn gật đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ của mình.

"Qua một giờ nữa thì đưa Thiên Trần về cho ta."

Vệ sĩ nhận được mệnh lệnh này vội vàng đáp ứng.

Cố Trí Viễn căn bản không đoán được ba người bọn họ không chơi trong phòng mà là đang tiến hành một kế hoạch kinh thiên động địa.

Cố Yên bảo Thiên Trần và Cố Mạt Mạt trải bột mì khắp cả phòng, ba khuôn mặt non nớt của bọn họ, cũng không tránh khỏi bị bột mì văng lên.

"Chị, bột mì gặp lửa sẽ nổ sao?"

Cố Yên chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Cố Mạt Mạt: "Em nên đọc nhiều sách một chút, đợi lát nữa là có thể tận mắt nhìn thấy."

Cố Mạt Mạt vừa khẩn trương vừa chờ mong nói: "Vậy đợi đến lúc nổ tung sẽ không làm ba chúng ta bị thương chứ?"

Cố Yên lắc đầu, cô đã sớm chuẩn bị xong.

"Đợi lát nữa chúng ta dùng ga trải giường từ ban công bò xuống."

Nhưng Cố Yên lại có chút lo lắng, Cố Mạt Mạt có thể làm được điều này hay không.