Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Ngược Đãi, Các Anh Trai Khóc Lóc Cầu Xin Tôi Tha Thứ

Chương 66: Nước Mắt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô lau khóe mắt, chính cô cũng không biết vì sao mình lại khóc.

Nhưng không thể không nói, thời thơ ấu của Thiên Trần quá đau thương, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ bình thường lại bị người ta coi như là món đồ mà bán tới bán lui, cũng khó trách sau này tính cách của hắn lại vặn vẹo như vậy.

Cố Yên thở dài một hơi, bỗng nhiên đồng tình với hắn, rõ ràng thời thơ ấu của cô cũng trải qua rất thê thảm, nhưng nghe được câu chuyện của Thiên Trần, cô vẫn không nhịn được mà đau lòng.

Cố Yên sờ sờ tóc Thiên Trần, lão đại tương lai này, hiện tại nhìn qua lại ngoan ngoãn như vậy.

"Thiên Trần tôi mặc kệ cậu trước kia trải qua những gì nhưng sau này tôi hy vọng cậu được hạnh phúc. Chờ tôi trốn được khỏi nơi này, tôi sẽ nói đại ca tôi giúp cậu tìm một gia đình tốt, tôi cam đoan họ sẽ không giống những gia đình trước đây của câu."

Cố Yên thở dài một hơi, cô thật vất vả mới nghĩ ra biện pháp vẹn toàn như vậy, suy cho cùng ai lại để kẻ thù ở bên cạnh mình chứ?

Vì tốt cho cô, cũng là vì tốt cho hắn, cách giải quyết này là tốt nhất.

Ai biết Thiên Trần sau khi nghe xong lại lắc đầu, vẻ mặt ủy khuất nhìn Cố Yên: "Chủ nhân có phải cũng chê tôi là dị chủng hay không?"

Theo hắn thấy, cha mẹ nuôi trước kia của hắn sở dĩ đối với hắn như vậy chính là vì ghét bỏ hắn là dị chủng, cho nên hắn theo bản năng cho rằng Cố Yên ghét bỏ hắn cũng bởi vì đôi mắt màu xanh kì lạ của hắn.

"Tôi đương nhiên không phải ghét bỏ cậu, tôi chỉ là cảm thấy làm như vậy sẽ tốt cho cậu."

Dù sao hai người bọn họ làm sao có thể ở chung một cách hòa bình được đây?

Nhìn thấy vẻ mặt không tình nguyện của Thiên Trần, Cố Yên nhịn không được hỏi một câu: "Vì sao cậu cứ muốn ở bên cạnh tôi?"

Hai người bọn họ hình như cũng mới quen biết hai ngày mà thôi, tại sao lại mang dáng vẻ như không thể rời xa cô?

Thiên Trần nghe được vấn đề này rất nghiêm túc trả lời: "Bởi vì chỉ có chủ nhân mới lo lắng, chăm sóc những vết thương của tôi. Chưa từng có ai hỏi tôi có đau hay không, chưa từng có người cẩn thận bôi thuốc cho tôi, càng không ai quan tâm tôi có ăn no hay không. Chỉ có chủ nhân quan tâm đến tôi, tôi không muốn đi đâu cả, tôi phải ở lại bên cạnh chủ nhân. Chủ nhân... người đừng vứt bỏ tôi có được không? Tôi có thể làm bất cứ điều gì."

Chỉ cần có thể ở lại bên cạnh chủ nhân, cho dù bảo hắn làm gì hắn đều nguyện ý.

Nhìn thấy bộ dáng ủy khuất này của Thiên Trần, Cố Yên trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Cố Yên thở dài một hơi, cuối cùng đưa ra quyết định: "Trước khi cậu theo đuổi Cố Nhu, vậy thì ở lại bên cạnh tôi đi. Tôi sẽ thực hiện lời hứa, chỉ cần có một miếng cơm, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu bị đói."

Thiên Trần nghe được lời của Cố Yên, trong lòng tràn đầy niềm vui sướиɠ, cuối cùng hắn cũng được ở lại bên cạnh chủ nhân.Nhưng hắn lại có chút nghi hoặc: "Chủ nhân nói gì vậy? Tôi căn bản không biết Cố Nhu là ai, làm sao có thể theo đuổi cô ta?"

Đây đã là lần thứ hai hắn nghe được cái tên Cố Nhu từ trong miệng chủ nhân, Cố Nhu rốt cuộc là ai?

"Cố Nhu à, cô ấy là cô gái ngây thơ thiện lương nhất trên thế giới, cũng là người cậu sẽ dùng cả tính mạng của bản thân để bảo vệ."

Những lời này đều là tương lai Thiên Trần chính miệng nói với cô, hiện tại coi như cô đang nói lại cho hắn nghe rõ từng chữ.

Thiên Trần sau khi nghe được những lời này thì ngẩn người một lúc, hắn căn bản không biết Cố Nhu, hơn nữa hắn làm sao có thể lấy mạng đi bảo vệ người khác?

Chỉ có chủ nhân mới là người mà hắn phải bảo vệ cả đời, ngoại trừ chủ nhân, những người khác không quan trọng, Thiên Trần không thèm để những lời nói của Cố Yên ở trong lòng.

Buổi tối.

Một chiếc Rolls-Royce dừng lại ở cửa biệt thự, từ bên trong nhảy xuống một cô bé mặc váy công chúa màu hồng, cô đội một chiếc vương miện được làm bằng pha lê trên đầu, không cần nhiều lời cũng biết, tiểu nha đầu này chính là viên ngọc quý Cố Nhu của Cố gia.

Nhưng kỳ quái là Cố Trí Viễn không có từ trên xe xuống.

Cố Nhu không nhìn thấy anh trai, nhịn không được oán giận: "Tứ ca đâu? Không phải nói chuẩn bị quà cho tôi sao? Tại sao ngay cả người cũng không thấy?"

Cố Nhu tìm một vòng trong phòng khách, cũng không phát hiện bóng dáng Cố Trí Viễn.

Tô Lan sau khi biết được mới thông báo: "Cố tiểu thư, phiền cô chờ một chút Cố thiếu gia đang trên đường về."

Cố Nhu bĩu môi, rất mất hứng: "Được rồi được rồi, tôi biết rồi, các người cũng đừng bám lấy tôi nữa, tôi muốn tự mình chờ anh trai về."

Nghe Cố Nhu nói xong, đám người giúp việc kia căn bản cũng không dám đắc tội cô nên lập tức tản ra.

Cố Trí Viễn vốn định đến trước Cố Nhu nhưng không ngờ trên đường bỗng nhiên kẹt xe, cho nên đã chậm trễ một hồi.

Khi hắn nhìn thấy tiểu nha đầu ngồi trên sô pha, trái tim sắp mềm nhũn, em gái hắn cuối cùng đã đến.

Cố Nhu cũng chú ý tới Cố Trí Viễn đã trở về, cô lập tức nhào về phía Cố Trí Viễn: "Anh ơi!"

Cố Trí Viễn nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của em gái, bỗng nhiên cảm thấy việc mình làm mấy ngày nay đều đáng giá.

" Anh, không phải anh nói đã chuẩn bị quà cho em sao? Là gì thế?"

Cố Nhu vẻ mặt chờ mong, nếu không phải bởi vì tứ ca chuẩn bị quà cho cô, cô cũng không thèm đến đây làm gì.

Cố Trí Viễn nghe được những lời này, thần sắc có chút né tránh, bởi vì hắn chưa kịp chuẩn bị quà cho Cố Nhu.

Hắn vốn định muốn mua thứ gì đó trên đường trở về nhưng bởi vì sốt ruột gặp em gái nên đã quên mất chuyện này.

"Anh không phải là không chuẩn bị quà cho em đó chứ?"

Cố Nhu nhìn Cố Trí Viễn chậm chạp không nói tiếp, không khỏi có chút tức giận: "Tứ ca, anh đang lừa em đúng không?"

Cố Trí Viễn nghe được những lời này, đầu óc bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn.

"Tứ ca đừng nói với tôi những thứ rơm rạ này chính là lễ vật của ngươi?""Ngươi thì có quan hệ gì với ta? Cố Nhu ta sắp danh chính ngôn thuận gả vào hào môn Lâm gia."

"Ngươi còn không hiểu ta sao? Ý của ta là bảo ngươi sau này không nên đến quấy rầy ta, ta không hy vọng nhìn thấy ngươi nữa, trước kia gọi ngươi một tiếng anh trai đó là bởi vì bận tâm đến thân phận của ngươi, nhưng ngươi hiện tại có thân phận gì?"

"Cố gia phá sản, ngươi ngay cả thân phận Cố gia thiếu gia cũng không còn, trên người ngươi đã không còn giá trị gì đáng để lợi dụng..."

Cố Trí Viễn buông Cố Nhu ra, hắn không biết vì sao trong đầu hắn lại có những hình ảnh này, càng không biết vì sao em gái ngây thơ đáng yêu của hắn lại nói ra những lời như vậy?

Mặc dù những hình ảnh đó chợt lóe lên, nhưng đã để lại trong lòng Cố Trí Viễn sự nghi hoặc.

Hắn vốn định bảo Tô Lan đi chuẩn bị quà, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn ở một mình.

"Tiểu Nhu, anh đã bảo quản gia đi mua quà cho em rồi, em đợi một chút được không?"

Những hình ảnh này tuyệt đối là giả, có thể là trong khoảng thời gian này hắn không nghỉ ngơi tốt, làm sao em gái đáng yêu của hắn có thể là người như vậy?
« Chương TrướcChương Tiếp »