Chương 64: Thành Quả Lao Động

Cố Trí Viễn trốn dưới tàng cây nhìn thấy cảnh này nghiến răng nghiến lợi.

Giỏi lắm Cố Mạt Mạt, dám ăn cắp thành quả lao động của hắn!

Thật sự là lá gan đủ lớn rồi, ngay cả hắn cũng không để vào mắt.

Nha đầu kia lại càng đáng ghét, ngay cả bánh hắn tự tay làm cũng dám chê xấu?

Cố Trí Viễn càng nghĩ càng tức giận, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra điểm không thích hợp, không phải Cố Mạt Mạt nên vứt bánh ngọt hoặc là tự mình ăn vụng sao?

Vì sao Cố Mạt Mạt lại lấy bánh ngọt của hắn đi lấy lòng Cố Yên?

Chẳng lẽ Cố Mạt Mạt có nhược điểm gì ở trên tay Cố Yên sao?

Nhìn thấy bộ dạng ân cần này của Cố Mạt Mạt, Cố Trí Viễn cảm thấy cũng không phải không có khả năng này, bằng không Cố Mạt Mạt cũng sẽ không lấy lòng Cố Yên như vậy.

Vừa nghĩ đến kế hoạch của mình thất bại, cố Trí Viễn nghẹn khuất nói không nên lời.

Vì Cố Yên mà hắn trở thành người có nhà nhưng không thể về, cũng không biết Tiểu Nhu có nhớ hắn hay không.

Bỗng nhiên Cố Trí Viễn nghĩ đến một kế hoạch, hắn không thể về nhà thăm Tiểu Nhu, nhưng có thể đưa Tiểu Nhu tới đây a!

Nghĩ đến đây, cả người Cố Trí Viễn đều sảng khoái, cũng không thèm quan tâm đến Cố Yên nữa.

Cố Yên nếm thử một miếng bánh ngọt, hương vị ngược lại không khó ăn, chỉ là bề ngoài quá xấu.

"Chị thấy nó ngon không? Lần sau em nhất định sẽ làm một cái đẹp hơn cho chị! Chị, chị không tức giận chứ?"

Cố Mạt Mạt bên cạnh ríu rít mãi, Cố Yên cảm thấy cô có chút ồn ào.

Có điều cô không quá để ý tới sự ồn ào của Cố Mạt Mạt, ngược lại đang chuyên tâm suy nghĩ một chuyện, cô đã nghĩ được cách trốn ra ngoài.

"Đừng ầm ĩ nữa, chị có chuyện muốn nói với em."

Cố Mạt Mạt chớp chớp mắt: "Chị có chuyện gì muốn nói với em?"

"Bây giờ em cùng chị vào phòng bếp lấy bột mì."

Cố Mạt Mạt vốn tưởng rằng có chuyện gì tốt, nghe được những lời này thì trợn tròn mắt: "Lấy bột mì? Hai người chúng ta vì sao phải đi lấy bột mì?"

Cố Yên không chút khách khí nói: "Bảo em lấy thì cứ lấy, đừng nhiều chuyện."

Cô thật vất vả mới nghĩ ra biện pháp trốn đi, cô không muốn bị mắc kẹt ở đây cả đời, hơn nữa ai biết Cố Trí Viễn kia phát điên sẽ làm ra chuyện gì.

Tuy rằng Cố Mạt Mạt đối với chuyện này cảm thấy vô cùng khó hiểu nhưng vẫn lựa chọn nghe theo Cố Yên.

Hai người vừa mới đi vào phòng bếp, bên ngoài liền truyền đến tiếng nữ giúp việc nói chuyện.

Chuyện này ngàn vạn lần không thể để cho người giúp việc biết, Cố Yên trong tình huống khẩn cấp đành phải mang theo Cố Mạt Mạt trốn vào trong tủ bếp.

Hai người giúp việc đang ôm đồ đi về phía này.

Cố Mạt Mạt không an phận qua khe cửa tủ nhìn ra bên ngoài.

"Nghe nói tứ thiếu gia lần này muốn đón Tiểu Nhu tiểu thư? Cũng không biết là thật hay giả."

"Tứ thiếu gia làm sao có thể đem loại chuyện này ra làm trò đùa, trước kia ta ở Cố gia hầu hạ Tiểu Nhu tiểu thư, nếu không phải công việc của ta không nghiêm túc, cũng sẽ không bị đưa đến nơi rách nát này."

"Tiểu Nhu tiểu thư ở Cố gia thật sự được coi trọng như vậy sao?"

"Đương nhiên, Tiểu Nhu tiểu thư chính là viên ngọc quý trên tay Cố gia, không chỉ có thiếu gia, mấy thiếu gia khác cũng rất yêu thương Tiểu Nhu tiểu thư."

"Nghe ngươi nói ta thật sự có chút tò mò, vị tiểu thư này trông như thế nào."

"Ta nói ngươi biết, tứ thiếu nhận nuôi hai cô gái kia là vì dáng vẻ của chúng có vài phần tương tự Tiểu Nhu tiểu thư, bất quá các nàng cũng thật sự có phúc, được tứ thiếu nhận nuôi dưỡng."

"Đây coi như là gà rừng biến thành phượng hoàng rồi còn gì?"

"Được rồi đừng nói nữa, mau bỏ đồ xuống đi ra cửa chờ Tiểu Nhu tiểu thư đi, bằng không lát nữa tứ thiếu gia không thấy chúng ta lại nổi giận."

Cố Yên nghe thấy giọng nói của hai người giúp việc càng ngày càng xa, sau khi xác định hai người đi rồi mới dám dẫn Cố Mạt Mạt đi ra ngoài.

Cố Yên trong lòng vẫn luôn nghĩ làm thế nào để đi ra ngoài, cũng không nhìn thấy sắc mặt Cố Mạt Mạt bên cạnh có chút mất mát.

Lời vừa rồi Cố Mạt Mạt không nghe sót chứ nào, lúc đầu cô chỉ có chút hoài nghi mình thật sự có phải là người thay thế hay không, nhưng khi nghe được tiếng thảo luận của hai nữ giúp việc vừa rồi, cô mới biết thì ra bản thân cô thật sự chỉ là bởi vì bộ dạng giống Tiểu Nhu kia nên mới được giữ lại.Vậy mà chính cô lúc trước còn tưởng rằng anh trai chỉ yêu thương một mình cô, thì ra đều là cô tự mình đa tình.

Cố Yên gọi Cố Mạt Mạt nhiều lần đối phương cũng không có phản ứng, lúc này cô mới nhìn ra đối phương không thích hợp.

"Em sao thế, hồn bay đi đâu rồi?"

Cố Mạt Mạt bĩu môi: "Tiểu Nhu kia... chẳng lẽ dáng vẻ đẹp hơn em sao?"

Cố Yên nhìn thoáng qua Cố Mạt Mạt, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói với cô: "Sau này đừng hỏi loại vấn đề này nữa, em đẹp hơn cô ta nhiều."

Cố Yên không phải đang nói đùa, tuy Cố Nhu quả thật có vài phần tư sắc nhưng cũng chưa đạt tới trình độ khuynh quốc khuynh thành, mà Cố Mạt Mạt tuy rằng hiện tại còn nhỏ nhưng cũng có thể nhìn ra được, cô là mỹ nhân, nếu không tương lai làm thế nào có thể trở thành ảnh hậu quốc tế?

Nghe Cố Yên nói, Cố Mạt Mạt rốt cục lộ ra khuôn mặt tươi cười đi theo Cố Yên đem bột mì chuyển lên lầu.

Hai người di chuyển qua lại vài lần, may mắn thay là người giúp việc đang canh gác ở cửa nên không ai để ý đến bọn họ.

Có lẽ là bởi vì hôm nay Cố Nhu tới nên mấy người giúp việc kia hoàn toàn mặc kệ hai người "thay thế" là bọn họ, ngay cả bữa tối cũng không có ai nấu cho.

Cố Mạt Mạt thật vất vả mới tìm thấy một túi bánh mì nhỏ từ trong phòng bếp, lập tức đến phòng đưa cho Cố Yên để lấy lòng.

Cố Mạt Mạt nhìn chiếc bánh mì to bằng bàn tay trước mắt, nuốt nước miếng, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Em không đói, chị ăn đi. ”

Vừa dứt lời, bụng cô vô cùng không hợp tác mà kêu lên.

Cố Yên trực tiếp đưa bánh mì đến trước mặt Cố Mạt Mạt: "Mau ăn đi."

Hôm nay thực sự có chút khó khăn, nếu không có Cố Mạt Mạt giúp đỡ, một mình cô cũng không thể lấy nhiều bột mì như vậy.

Cố Mạt Mạt lắc đầu, vừa định nói mình không ăn, cửa ban công bỗng nhiên bị người ta mở ra, Thiên Trần từ bên ngoài đi vào, còn lấy quần áo đựng một túi trái cây.

Cố Yên cũng không biết những trái cây này của hắn lấy từ đâu ra.

Thiên Trần có chút ngượng ngùng đem trái cây đặt ở trước mặt Cố Yên: "Tôi tìm cho chủ nhân ăn."

Cố Mạt Mạt đếm, tổng cộng có chín trái, là một quả táo xanh ngon giòn mà cô cực kì thích.

"Vừa vặn có chín trái, ta ăn ba trái, chị ăn năm trái, ngươi ăn một trái đi, con trai ăn ít một chút cũng không sao."

Thiên Trần không có ý kiến khi nghe Cố Mạt Mạt nói, ngay cả khi những trái cây này là do hắn mang về.

Cố Yên nhìn thấy vết trầy xước trên cánh tay Thiên Trần: "Cậu vì hái trái cây mà để tay mình bị thương?"

Thiên Trần phát hiện giọng điệu Cố Yên có chút lạnh lùng, hắn cúi đầu như một đứa trẻ làm điều gì đó sai.

Lúc đó hắn chỉ nghĩ phải nhanh chóng tìm đồ ăn cho chủ nhân nên cũng không nghĩ nhiều như vậy, cho dù tay hắn có bị trầy xước hắn cũng không chú ý tới, có thể là bởi vì vết thương trên người hắn thật sự là quá nhiều nên cho dù có thêm một vài vết trầy xước cũng chẳng sao.

Nếu không phải Cố Yên nói, hắn cũng sẽ không chú ý tới trên tay hắn có thêm vết thương.