Chương 63: Bánh

Sáng hôm sau khi mặt trời vừa mọc, Cố Trí Viễn đi tới biệt thự.

Cũng không phải hắn chủ động muốn tới nơi này, bởi vì hắn vô gia cư.

Đại ca, nhị ca, tam ca, mấy tên kia cư nhiên chặn ở cửa nhà bảo hắn giao Cố Yên ra.

Hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận mình đã nhốt Cố Yên lại, hắn chỉ nói với mấy người kia rằng hắn nhớ Cố Yên nên cố ý mang cô tới đây nuôi vài ngày.

Cũng may mấy tên kia không biết vị trí biệt thự này của hắn, bằng không hắn thật sự sợ mấy tên kia sẽ kéo đến đây.

Hơn nữa với tính tình của Cố Trường Phong, một khi biết chuyện này rất có thể sẽ gϊếŧ hắn không chừng.

Cố Trí Viễn cho rằng diễn xuất của hắn rất tốt, mấy tên kia đều tin hắn thật sự nhớ Cố Yên.

Vừa nghĩ đến bị mấy người anh em của hắn chặn ở cửa nhà, để cho hắn có nhà cũng không thể trở về, Cố Trí Viễn liền cảm thấy vô cùng nghẹn khuất.

Hắn hiện tại ngay cả Tiểu Nhu cũng không nhìn thấy, hắn thật sự muốn về nhà chăm sóc Tiểu Nhu nhưng mấy người kia cứ mãi ở đó.Cố Trí Viễn cảm thấy đau đầu thật sự, nếu hắn không vui, vậy thì có vài người cũng đừng hòng vui vẻ.

Hắn mang theo một chiếc bánh đã được chuẩn bị từ trước, đây chính là quà hắn "tỉ mỉ" chuẩn bị cho Cố Yên, hy vọng cô sẽ thích món quà này, khóe miệng Cố Trí Viễn nhếch lên một nụ cười tà ác.

Lúc hắn vừa đi tới đại sảnh đã nhìn thấy Cố Mạt Mạt, hai ngày nay có lẽ Cố Yên cũng trải qua nhiều chuyện không mấy dễ chịu đúng chứ?

Ngay từ đầu sở dĩ hắn định nhốt Cố Yên ở đây là vì nơi này còn có Cố Mạt Mạt.

Đối với tiểu nha đầu này, hắn không thể rõ ràng hơn, cô nhất định sẽ vì tình yêu thương của hắn mà nghĩ biện pháp tra tấn Cố Yên.

Cố Yên kia khẳng định không phải là đối thủ của nha đầu này, dù sao nha đầu này có nhiều ý đồ quỷ.

Từ ngày đầu tiên Cố Mạt Mạt hãm hại Cố Yên hắn đã nhìn ra được, nhưng Cố Yên càng không vui, trong lòng hắn lại càng vui vẻ.

"Mạt Mạt!"

Giọng nói của Cố Trí Viễn khiến Cố Mạt Mạt vốn còn có chút buồn ngủ trong nháy mắt trở nên tỉnh táo, cô ngạc nhiên khi hắn anh trai trở về vào lúc này, nhưng đối với anh trai này cô đã không thích như trước.

Mặc dù cô chỉ là một đứa trẻ mười tuổi nhưng cô cũng có thể nhận ra tình yêu của Cố Trí Viễn dành cho cô rất qua loa, là dạng có cũng được mà không có cũng không sao.

Cô cảm giác hắn không coi cô ấy là em gái mà coi cô giống như thú cưng thì đúng hơn, lúc nhàm chán liền trêu chọc một chút.

Nhất là lời nói của người đàn ông hôm qua, giống như hạt giống vậy, gieo vào trong lòng Cố Mạt Mạt, cô có lẽ chỉ là một kẻ thay thế...

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Cố Mạt Mạt lại cảm thấy trong lòng mình vô cùng khổ sở, nhưng sau này cẩn thận ngẫm lại cô có cái gì khổ sở?

Cho dù không có anh trai Cố Trí Viễn này, cô vẫn còn có chị Cố Yên, cô có thể nhận ra Cố Yên thật lòng đối tốt với cô.

Nghĩ tới đây Cố Mạt Mạt nở nụ cười thật tươi.

Khi Cố Trí Viễn nhìn thấy nụ cười khóe miệng Cố Mạt Mạt lại theo bản năng cho rằng cô vui mừng như vậy là vì thấy hắn trở về.

Cố Trí Viễn cười xoa xoa tóc Cố Mạt Mạt: "Sáng sớm nhìn thấy anh trai cao hứng như vậy sao?"

Cố Mạt Mạt trong lòng cười lạnh, tự mình đa tình như vậy sao?

Nhưng cô cũng không nói gì, hắn thích hiểu lầm vậy thì để cho hắn hiểu lầm là được rồi.

"Cố Yên đâu? Anh có chuyện muốn tìm em ấy."

Nghe được tên chị gái, vẻ mặt Cố Mạt Mạt phập phồng: "Anh tìm chị có chuyện gì?"

Cố Trí Viễn giơ bánh ngọt trong tay mình lên: "Đây là bánh kem anh cố ý chuẩn bị cho Cố Yên."

Hắn còn cố ý nhấn mạnh từng chữ nhằm để kích động mâu thuẫn giữa hai người.

Hắn ước gì Cố Mạt Mạt vì tranh giành sự yêu thương của hắn mà cố ý gây khó dễ cho Cố Yên, tốt nhất là giày vò nha đầu đáng ghét kia nhiều một chút, đến lúc đó hắn đem chuyện này nói cho Tiểu Nhu, Tiểu Nhu khẳng định rất vui vẻ.

Cố Mạt Mạt nghe được những lời này thì trầm mặc một lúc, hắn làm bánh ngọt cho chị là vì lấy lòng chị sao?

Không, chị gái chỉ có thể là của cô, tuyệt đối không thể bị người này cướp mất.

Cố Mạt Mạt siết chặt nắm đấm của mình.

Cố Trí Viễn nhìn thấy cảnh này thì rất hài lòng, xem ra mục đích của hắn đã đạt được.

"Vậy anh đi tặng bánh ngọt cho Tiểu Yên nhé."

Cố Trí Viễn cố ý đi chậm lại, quả nhiên Cố Mạt Mạt vội vàng đuổi theo: "Anh, em sẽ giúp anh đưa bánh cho chị."

Cố Mạt Mạt dáng vẻ rất chủ động, Cố Trí Viễn càng cho rằng cô nhất định có âm mưu, hắn không tin tiểu nha đầu này lại tốt bụng đưa bánh ngọt dùm hắn.

Nhưng hắn cũng rất vui khi thấy cảnh này, hắn đoán là Cố Mạt Mạt nhất định sẽ vứt bỏ cái bánh này.

"Vậy em nhất định phải đưa đến tay Tiểu Yên đấy, bởi vì cái bánh này là do anh tự tay làm."

Cố Trí Viễn vẫn đang cố gắng khơi mào mâu thuẫn giữa hai người họ.

Cố Mạt Mạt trịnh trọng gật đầu: "Anh trai, anh yên tâm đi!"

Nói xong liền nhanh như chớp bỏ chạy.

Cố Trí Viễn nhìn thấy cảnh này, khóe mắt nhiễm vài phần ý cười, hắn muốn đi xem Cố Mạt Mạt sẽ xử lý cái bánh này như thế nào.

Vứt đi? Hay là tự mình lén ăn?

Lúc này Cố Yên đang tập thể dục buổi sáng trong hậu hoa viên.

Cố Yên vừa mới tập thể dục buổi sáng xong, liền nhìn thấy Cố Mạt Mạt tiến đến bên cạnh mình.

Cô có chút ghét bỏ lui ra vài bước: "Tại sao em lại đến gần như vậy làm gì?"

Cố Mạt Mạt có chút ủy khuất nói: "Chị ơi, sao chị có thể lạnh lùng với em như vậy? Em mang bánh ngọt đến cho chị nè."

"Bánh ngọt?"

Cố Yên nhíu mày: "Em lấy bánh ngọt từ đâu ra?"

Cố Trí Viễn mặc dù không hạn chế tự do của bọn họ nhưng hắn không cho bọn họ bước ra khỏi biệt thự này, nói cách khác, họ chỉ có thể hoạt động xung quanh biệt thự này, vậy sáng sớm bánh ngọt ở đâu ra?

Cố Trí Viễn cách đó không xa trốn dưới tàng cây nhìn cảnh này, hắn cảm thấy việc vừa xảy ra có chút ngoài dự liệu của hắn, sao sự việc lại phát triển thành như vậy?

Bất quá không thể không nói em gái cùng huyết thống với hắn kia bộ dạng quả thật rất đáng yêu.

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, làn da cả người đều có vẻ đặc biệt sáng bóng, phấn điêu ngọc mài, cái miệng nhỏ nhắn anh đào, trên khuôn mặt nhỏ có chút mồ hôi.

Có lẽ là vừa mới vận động xong nên cả người đỏ bừng, có một loại đáng yêu không thể diễn tả.

Em gái này của hắn còn có thể dậy sớm tập thể dục buổi sáng?

Cố Trí Viễn trong nháy mắt nghĩ đến Tiểu Nhu ở nhà còn nằm trên giường.

Khi hắn ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, trong nháy mắt lắc lắc đầu, hắn sao có thể đem nha đầu đáng ghét này so sánh với Tiểu Nhu chứ?

Cố Mạt Mạt đảo mắt: "Em biết hôm qua đã làm chị tức giận nên hôm nay cố ý dậy sớm học làm bánh ngọt với chị giúp việc. Đây là em tự tay làm cho chị ăn, không biết có hợp khẩu vị của chị hay không."

Lúc Cố Mạt Mạt nói lời này tràn đầy ngượng ngùng.

Cố Yên liếc cô một cái, vừa mở hộp ra vừa nói: "Thật không nhìn ra, em còn có thể làm bánh ngọt sao?"

Chẳng qua sau khi cô mở hộp ra, lại phát hiện những lời này của cô nói hơi sớm.

Bên trong có một chiếc bánh ngọt một tầng nhưng tạo hình lại vô cùng xấu xí, toàn bộ bánh ngọt đông một khối tây một khối, ngay cả kem cũng không được phủ đều, còn vẽ một cái gì đó nhưng cô không nhìn ra đó là một con chuột nhỏ hay là một con thỏ nhỏ.

Sau khi nhìn thấy thành phẩm này, khóe miệng Cố Yên giật giật: "Bánh ngọt em làm rất đặc biệt... Đặc biệt xấu xí."

Sau khi nghe được những lời này Cố Mạt Mạt cảm thấy nội tâm mình bị một vạn cây kim châm vào.

Cô nhìn qua chiếc bánh này thực sự xấu xí, đừng nói là chị, ngay cả cô cũng đặc biệt ghét bỏ.

Không biết Cố Trí Viễn sao lại làm ra một chiếc bánh ngọt xấu xí như vậy.