Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Ngược Đãi, Các Anh Trai Khóc Lóc Cầu Xin Tôi Tha Thứ

Chương 62: Nhặt Được Sói

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Yên có chút bất đắc dĩ đỡ trán, cô biết tư tưởng của Thiên Trần đã khắc ở trong xương cốt, nhất thời không thể thay đổi được, hiện tại cũng chỉ có thể mặc kệ hắn.

Bất quá ngẫm lại được lão đại tổ chức ngầm trong tương lai gọi là chủ nhân, cảm giác này cũng rất kí©h thí©ɧ.

Nếu như Thiên Trần sau này phản ứng lại, có hận mà gϊếŧ cô ngay lập tức hay không?

Nghĩ đến điểm này Cố Yên lập tức rùng mình một cái, cảm thấy bản thân đang nuôi một con sói bên cạnh.

Chỉ là nuôi một con sói thôi, có gì đáng sợ chứ...

Cố Yên lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.

Thiên Trần thật cẩn thận nhìn Cố Yên, trong ánh mắt tràn ngập áy náy: "Thực xin lỗi chủ nhân, tôi làm bẩn ga giường của người."

Chủ nhân đối tốt với hắn như vậy, hắn lại làm bẩn ga giường của chủ nhân, hủ nhân sẽ không tức giận chứ?

Cố Yên lắc đầu: "Một cái ga trải giường mà thôi."

Những lời này lại làm cho Thiên Trần mềm lòng vài phần, sao chủ nhân có thể tốt như vậy?

Hắn thề đời này nhất định sẽ bảo vệ chủ nhân thật tốt, bằng không sẽ có lỗi với chủ nhân.

Cố Yên dùng i-ốt phục tiêu độc cho vết thương Thiên Trần xong, lại bôi cho Thiên Trần một ít thuốc chống viêm, không còn cách nào khác, hộp y tế trong nhà chỉ có mấy thứ này.

Toàn bộ quá trình bôi thuốc, Thiên Trần ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút, hắn ngay cả lúc bị đánh cũng sẽ không hé răng một tiếng, huống chi bôi thuốc?

Cố Yên nhìn thấy bộ dáng này của hắn lại có chút không đành lòng: "Nếu cậu đau thì có thể nói ra."

Thiên Trần lắc đầu: "Chủ nhân bôi thuốc cho tôi không đau."

Thời điểm hắn bị nhốt, mỗi ngày sẽ bị đánh đập trên dưới hai lần, vết thương cũ vẫn chưa lành đã có thêm vết thương mới, cho nên việc bôi thuốc này đối với hắn mà nói thật sự là một chút cảm giác cũng không có.

Trong mắt Cố Yên xẹt qua một tia đau lòng.

Khi còn bé chịu nhiều khổ sở như vậy, cũng khó trách lão đại tương lai lại trở nên vô cảm, tàn độc như vậy.

Cố Yên lắc đầu, Thiên Trần làm cái gì kỳ thật cũng không liên quan đến cô, nhưng điều duy nhất cô không thể lý giải chính là Thiên Trần vì Cố Nhu mà ngược đãi cô.

Cô thật sự không thể hiểu được tại sao tất cả đều nhắm vào cô mà ngược đãi, bao gồm cả Thiên Trần, không có ai nguyện ý buông tha cho cô.

Cố Yên thở dài một hơi, cũng không còn tâm tư chăm sóc Thiên Trần, cô đưa khăn ướt cho hắn: "Cậu tự lau mặt sạch sẽ sau đó cầm quần áo bên cạnh đi tắm đi."

Thiên Trần không đoán được cảm xúc của Cố Yên, chỉ có thể đáng thương nhìn cô, sau đó làm theo.

"Là Thiên Trần chọc chủ nhân không vui sao?"

Nhìn thấy bộ dáng rầu rĩ không vui này của Cố Yên, nội tâm Thiên Trần cũng không dễ chịu, hắn hy vọng Cố Yên có thể lúc nào cũng vui vẻ.

"Thiên Trần." Cố Yên vô cùng nghiêm túc nhìn về phía hắn: "Nếu tương lai có một ngày, tôi và cậu biến thành kẻ thù, cậu có thể nể tình hôm nay mà cho tôi một con đường sống không?"

Thiên Trần hiển nhiên không ngờ Cố Yên lại hỏi vấn đề này, cả người ngơ ngác nhìn Cố Yên.

Hắn trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói: "Chủ nhân, Thiên Trần vĩnh viễn sẽ không làm chuyện thương tổn chủ nhân. Tôi có thể làm bất kì việc gì, miễn là chủ nhân vui vẻ."

"Haha."

Thật sự là nói còn dễ nghe hơn hát.

Nếu không phải cô đã từng sống qua nhiều kiếp thì có lẽ đã tin lời quỷ quái này của Thiên Trần.

Cô không bao giờ quên kiếp trước Thiên Trần đã tra tấn cô như thế nào.

Hắn nhốt cô trong tầng hầm tối tăm, đầu tiên cắt đứt tay cô, sau khi cô bỏ trốn thì cho người làm gãy chân cô, cuối cùng dứt khoát một cước giẫm chết cô

Nghĩ đến kết cục bi thương của mình, Cố Yên không biết nên làm gì, chỉ im lặng đứng.

Đến cuối cùng hắn vẫn sẽ đứng về phía Cố Nhu, vì niềm vui của Cố Nhu mà làm tổn thương cô.

Cố Yên không dám hy vọng xa vời nhiều như vậy, cô chỉ hy vọng Thiên Trần đến lúc đó có thể nghĩ đến tình cảm ngày hôm nay mà tha cho cô một con đường sống.

Thiên Trần thấy Cố Yên không tin thì vội vàng muốn biện giải cho mình, nhưng hắn lại không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể ấp úng chen chúc ra mấy chữ: "Không... Không, Thiên Trần sẽ không bao giờ làm tổn thương chủ nhân."

Cố Yên nghe được những lời này mím môi, hắn vẫn còn là trẻ con...

"Bây giờ cậu còn nhỏ, đừng nói chắc như vậy, chính cậu cũng không biết tương lai chuyện gì sẽ xảy ra đâu... Tương lai cậu sẽ gặp một cô gái tên là Cố Nhu, nói không chừng đến lúc đó cậu vì cô ấy mà trực tiếp trở mặt thành thù với tôi."

Cố Yên ra vẻ thoải mái nói ra những lời này, bởi vì đã trải qua một lần cho nên cũng không cảm thấy quá chua xót.

"Cố Nhu là ai?"

Thiên Trần lộ ra vẻ nghi hoặc, hắn căn bản không biết người này, cho dù hắn quen biết hắn cũng tuyệt đối sẽ không vì bất kỳ người nào cùng chủ nhân trở mặt thành thù.

Chủ nhân đối xử tốt với hắn như vậy, không chỉ đưa hắn về nhà còn cố ý tìm quần áo, băng bó vết thương cho hắn.

Chưa từng có ai tử tế như vậy với hắn, làm sao hắn có thể làm tổn thương chủ nhân của hắn đây? Hơn nữa còn vì người khác mà làm tổn thương chủ nhân?

Trong đầu Thiên Trần không hiểu nhiều chuyện, nhưng có một điều mà hắn chắc chắn đó là ai đối xử tốt với hắn, hắn sẽ đối xử tốt với người đó.

Cố Yên cũng không tiếp tục đề tài này với Thiên Trần nữa, cô nghĩ cho dù có nói nhiều hơn cũng đều uổng công, tương lai chuyện gì nên xảy ra nhất định sẽ xảy ra.

"Cậu bước xuống đi, tôi sẽ thay ga giường."

Chuyện xảy ra tối nay khiến Cố Yên mệt mỏi, cô chỉ muốn nhanh chóng giải quyết sau đó nằm trên giường và ngủ một giấc.

Thiên Trần nghe được những lời này, ngoan ngoãn đi xuống giường, đứng ở trong góc.

Cố Yên nói cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, sức khỏe vốn đã không tốt, sau khi thay ga trải giường xong cô càng cảm thấy mệt mỏi.

"Đừng đứng ở đó nữa, cậu mau đi tắm đi."

May mắn là người giúp việc trong nhà đã đi ngủ, cô cũng có phòng tắm riêng trong phòng, bằng không để cho những người giúp việc trong nhà nhìn thấy Thiên Trần thật sự là có chút phiền toái.

Bởi vì Thiên Trần sẽ không biết dùng vòi hoa sen trong nhà nên Cố Yên rất nhẫn nại, hết lần này đến lần khác dạy hắn dùng.

Lúc Thiên Trần tắm rửa, Cố Yên khó khăn nghĩ không biết nên để Thiên Trần ngủ ở nơi nào, cũng không có khả năng để đối phương cùng cô ngủ chung giường.

Ánh mắt Cố Yên bỗng nhiên dừng trên thảm.

Có rồi!

Cô lấy ra một chiếc giường bông từ tủ quần áo trải lên thảm, khi ngủ có thể dễ chịu hơn một chút.

Bởi vì là mùa hè nên Cố Yên chỉ tìm cho Thiên Trần một cái chăn nhỏ.

Chờ Thiên Trần tắm rửa xong đi ra, Cố Yên mới phát hiện, thì ra lão đại tương lai khi còn bé lại đáng yêu như vậy.

Nửa người trên của Thiên Trần còn nhỏ xuống vài giọt nước, hắn phát hiện Cố Yên đang nhìn thì cảm thấy có chút ngượng ngùng, mặt không tự giác mà đỏ lên.

"Lát nữa cậu sẽ ngủ ở đây. Ban ngày cậu ở trong phòng, nếu có người thì nhớ trốn đi."

Cô cũng không biết người đàn ông kia có nói với Cố Chí Viễn chuyện cô mang Thiên Trần đi hay không, dù sao cẩn thận một chút vẫn tốt.
« Chương TrướcChương Tiếp »