Đã đoán được chuyện gì xảy ra, Cố Yên mặt không đổi sắc nói: "Ừm, không viết."
Cố Mạt Mạt ở một bên vô cùng nghi hoặc, Cố Yên lại thoải mái thừa nhận giống như lúc trước?
Nhưng rõ ràng cô đã viết, tại sao không giải thích cho chính mình?
Cố Mạt Mạt bỗng nhiên phát hiện mình không hiểu cô gái này, cô không rõ trong đầu Cố Yên rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Tô Lan nghe được Cố Yên nói như vậy tức giận quát: "Hôm qua ta đã dặn dò nhiều lần, kết quả thì sao? Bài tập đầu tiên ngươi cũng không làm! Ngươi đây là không để ta vào mắt đúng không? Anh của ngươi mời ta dạy hai người các ngươi, vậy trong khoảng thời gian này ta chính là người giám hộ của các ngươi, phải gánh vác trách nhiệm dạy dỗ hai ngươi, ngươi nhìn Mạt Mạt đi, thật ngoan ngoãn biết bao..."
Tô Lan vẻ mặt khó coi, dường như rất tức giận.
Bà đã dạy qua không ít đứa trẻ nhưng chưa từng thấy người nào như Cố Yên, không làm bài tập vẫn có thể bày ra dáng vẻ đó.
Cố Mạt Mạt thần sắc phức tạp nhìn Cố Yên, trong lòng cư nhiên có chút áy náy.
Cố Yên lười biếng ngồi trên ghế, cũng không vì Tô Lan tức giận mà lo sợ.
"Ta quả thật không làm bài tập về nhà, nhưng ta lại có thể đọc thuộc lòng."
Tô Lan đương nhiên không tin những lời này của Cố Yên, ngày hôm qua bà giao những quy định tối thiểu phải có hai ngàn chữ, Cố Yên là một bé gái mười tuổi, làm sao có thể học được nhiều nội dung như vậy.
"Không làm thì nói không làm, tuổi còn nhỏ sao lại học nói dối?"
Cố Mạt Mạt ở một bên cũng không tin Cố Yên có thể đọc ra những nội dung này cô sao chép trong hai giờ, nếu Cố Yên có thể đọc ra, vậy chẳng phải là thần đồng sao?
Cố Yên không cãi lời của Tô Lan hỏi ngược lại bà: "Tô quản gia nếu như ta có thể đọc được, có phải ngươi sẽ không truy cứu chuyện ta không làm bài tập về nhà đúng không?"
Tô Lan theo bản năng gật gật đầu: "Nếu như ngươi có thể đọc không sai chữ nào, ta có thể không so đo chuyện này, nhưng nếu như ngươi không đọc được, vậy thì phải ngoan ngoãn chịu phạt! Hơn nữa là phạt gấp đôi, ai bảo ngươi nói dối."
Cố Yên nghe được những lời này gật gật đầu, một chữ không dứt đọc những nội dung này đối với cô mà nói căn bản không phải là chuyện khó khăn gì.
Cố Mạt Mạt lắc đầu, tại sao cô ta lại cứng đầu như vậy?
Bất quá cô cũng đã đạt được mục đích của mình là giáo huấn Cố Yên, cô mới mặc kệ Cố Yên làm như thế nào.
Nhưng kế tiếp Cố Yên vừa mở miệng lại làm hai người bọn họ sợ ngây người.
10 phút sau.
Tô Lan cuối cùng cũng buông lỏng vài phần, trên mặt cũng lộ ra nụ cười tán thưởng, không thể tưởng tượng được cô gái nhỏ này lại có thiên phú như vậy, ngược lại có chút ngoài dự liệu của bà.
"Tô quản gia thấy được không?"
Tô Lan hài lòng gật đầu: "Giỏi lắm! Ngươi thật sự không đọc sai chữ nào. Ta cũng không phải loại người không nói đạo lý, nếu ngươi thật sự đã đọc thuộc, vậy bài tập về sau ngươi cũng có thể không cần hoàn thành."
Cố Mạt Mạt ở một bên nhìn thấy cảnh này, trong lòng tràn ngập ghen tị, nha đầu này sao lại lợi hại như vậy?
Sớm biết nha đầu này lợi hại như vậy, cô cũng sẽ không trộm bài tập của cô ta, chỉ có điều bây giờ nhận ra cũng đã muộn.
Cố Mạt Mạt ghen tị nhìn Cố Yên, cô rất không cam lòng, kế hoạch của cô đã thất bại một lần nữa, không chỉ như thế, còn giúp Cố Yên được lợi.
Nghĩ đến Cố Mạt Mạt trong lòng vô cùng tức giận.
Không được, cô tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha nha đầu này như vậy, cô muốn cho nha đầu này biết đắc tội cô phải trả giá gì.
Cố Mạt Mạt đi dạo một vòng liền đi tới hậu hoa viên.
Biệt thự này không lớn nhưng hậu hoa viên lại lớn đến lạ, cũng không biết lúc Cố Trí Viễn xây biệt thự này, tại sao lại thiết kế vườn hoa phía sau lớn như vậy.
Cố Mạt Mạt nhìn về phía rừng trúc cách đó không xa, trong lòng bỗng nhiên hiện ra một kế hoạch, rừng trúc này chính là cấm địa, anh trai không cho phép bất cứ ai đặt chân vào rừng trúc này nửa bước, trong quy tắc của Cố gia cũng có nhắc tới chuyện này.
Hơn nữa một chuyện phát sinh lúc trước, khiến Cố Mạt Mạt nhớ rất sâu sắc.
Một nữ giúp việc trước đó chiếu cố cô vô tình bước vào khu rừng trúc này, vốn chỉ là bởi vì tò mò mà thôi, nhưng sau đó người giúp việc kia không còn xuất hiện nữa.
Hơn nữa từ sau chuyện đó, Cố Trí Viễn hết lần này đến lần khác cảnh cáo những người trong biệt thự của bọn họ, vô luận là ai cũng không thể bước vào khu rừng trúc kia, nếu không hậu quả tự nhận lấy.
Cố Mạt Mạt vẫn luôn ngoan ngoãn vì cô không muốn anh trai mình thất vọng, nên cô tuyệt đối sẽ không làm trái lời Cố Trí Viễn.
Trên mặt Cố Mạt Mạt lúc này hiện lên một nụ cười, nếu anh biết được Cố Yên vào rừng trúc này, khẳng định sẽ không bỏ qua.
Cố Mạt Mạt càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này rất ổn, nhưng làm thế nào cô có thể lừa Cố Yên đi vào đó được?
Thật là một vấn đề khó khăn.
Nếu cô mặc quần áo của Cố Yên vào khu rừng trúc này, sau đó cố ý đem đồ đạc của Cố Yên ném vào trong, đợi đến lúc anh trai phát hiện cũng chỉ cho rằng Cố Yên đã vào khu rừng trúc, vậy đến lúc đó gặp nạn không phải vẫn là Cố Yên sao?
Cô tự nghĩ mình thật thông minh, nhịn không được cười ra tiếng.
Nói làm là làm, chờ đến khi cô trở lại biệt thự, Cố Yên đã ngủ thϊếp đi.
Cô cẩn thận lấy đi quần áo và kẹp tóc của Cố Yên, sau đó đổi lại trên người mình, thừa dịp bóng đêm chạy vào trong rừng trúc.
Nữ giúp việc trong biệt thự này căn bản cũng không để ý đến hai người các cô, đại khái là bởi vì Cố Trí Viễn cố ý dặn dò, không cần cố ý chiếu cố các cô, chỉ cần cam đoan hai người bọn họ không chết đói là được.
Thế nên Cố Mạt Mạt lén lút trốn đi, các cô cũng không biết.
Lúc Cố Yên ngủ mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô đang chuẩn bị thức dậy đi vệ sinh, nhưng thấy quần áo của mình bên cạnh giường đã biến mất, kẹp tóc mà anh trai tặng cũng không thấy đâu.
Tuy rằng chiếc kẹp kia đã hỏng, nhưng Cố Yên vẫn mang theo trên người.
Bây giờ quần áo và kẹp tóc đột nhiên biến mất, dùng ngón chân nghĩ cũng biết, nhất định là có ma.
Vậy con ma này là ai?
Cố Yên cười lạnh một tiếng: "Cố Mạt Mạt, xem ra vẫn không bị đánh đủ!"
Cố Mạt Mạt khẳng định sẽ không vô duyên vô cớ lấy đi quần áo và kẹp tóc của cô, tiểu nha đầu kia không chừng lại nghĩ ra ý tưởng quỷ quái gì đó để chỉnh cô.
Người giúp việc trong biệt thự đã sớm đi ngủ, Cố Yên cho dù muốn tìm Cố Mạt Mạt cũng chỉ có thể dựa vào mình.
Biệt thự lớn như vậy, Cố Yên suy nghĩ một vòng, bỗng nhiên nghĩ đến hậu hoa viên nơi có rừng trúc, được coi là cấm địa.
Trong nháy mắt cô đã đoán được kế hoạch của Cố Mạt Mạt.