Cố Trí Viễn từng bước từng bước đi về phía Cố Yên, khóe miệng còn lộ ra nụ cười tà mị: "Cố Yên, em đang sợ cái gì vậy? Anh chính là tứ ca em, sao em lại sợ chứ. Tứ ca không có chuẩn bị quà sinh nhật, để bù đắp anh sẽ dẫn em đến một chỗ."
Trực giác nói cho Cố Yên biết, tuyệt đối không thể đi theo hắn, nhưng thực tế là Cố Yên căn bản không có cơ hội phản kháng.
Cố Trí Viễn trực tiếp nắm lấy tay Cố Yên, dẫn cô rời khỏi bằng cửa sau, dọc đường đi Cố Yên vốn định gọi người giúp đỡ, nhưng cũng không biết mấy người Cố Trường Phong đi đâu, một bóng người cũng không nhìn thấy.
Nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên, bữa tiệc được tổ chức ở tiền sảnh, tất nhiên không có ai ở phía sau, Cố Yên đành phải ngồi lên xe Cố Trí Viễn lái tới.
"Rốt cuộc anh muốn dẫn em đi đâu?"
Cố Yên ở trong lòng yên lặng thở dài một hơi, cô biết hôm nay Cố Trí Viễn tới đây nhất định là vì muốn dỗ dành Cố Nhu, chỉ là cô không biết lần này Cố Trí Viễn sẽ giày vò cô như thế nào.
Cố Trí Viễn không trả lời Cố Yên lái xe vào một tiểu khu.
Chỗ này Cố Yên cũng không xa lạ, kiếp trước cô đã từng tới nơi này, trong nháy mắt liền hiểu ra, Cố Trí Viễn đây là muốn nhốt cô ở nơi này như ở kiếp trước, thật không biết đám người Cố gia có bệnh gì, một người hai người đều thích nhốt người khác.
Sau khi có kinh nghiệm kiếp trước, Cố Yên trong nháy mắt cảm thấy không đáng sợ như vậy.
Quả nhiên.
Xe dừng trước biệt thự của Cố Trí Viễn, hắn trực tiếp kéo Cố Yên xuống xe.
Khi kéo tay Cố Yên, Cố Trí Viễn dùng lực không nhỏ, trên cổ tay cô để lại một vết đỏ rất rõ ràng.
Cố Trí Viễn nhìn thấy sắc mặt cũng không có chút biến hóa nào.
"Anh cuối cùng cũng về rồi! Mạt Mạt rất nhớ anh."
Vừa mới đi vào đã có một cô bé nhào tới trên người Cố Trí Viễn.
Cố Yên nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt không có chút biến hóa nào, tất nhiên cô còn nhớ người này.
Kiếp trước cô và cô bé này còn "vui vẻ" với nhau một thời gian.
Ánh mắt cô đồng tình nhìn tiểu cô nương trước mắt, đây là một cô bé tội nghiệp, chỉ sợ đến bây giờ cô vẫn chưa biết sở dĩ mình bị Cố Trí Viễn thu nhận, chẳng qua là vì bộ dạng có vài phần giống Cố Nhu mà thôi.
Cố Trí Viễn đón cô gái trước mắt: "Mạt Mạt ngoan."
Lúc này Mạt Mạt mới chú ý tới bên cạnh còn có người, cô lập tức dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Cố Yên: "Đây là ai vậy anh?"
Cô không muốn chia sẻ tình yêu của anh trai mình với bất cứ ai.
Một giây sau cô nghe Cố Trí Viễn nói: "Cô ấy sẽ tới đây ở với em một thời gian, coi như là anh trai tìm tới để chơi với em đi."
Cố Yên ở trong lòng liên tục cười lạnh, nói thật dễ nghe, không phải là giam cầm cô sao?
Mạt Mạt nghe được những lời này, ánh mắt nhìn về phía Cố Yên càng không thân thiện.
"Em không cần người chơi cùng, em một mình ở chỗ này rất tốt."
Đây là anh trai của cô, cô không cho phép ai tranh giành.
Cố Trí Viễn nghe thấy những lời này, ánh mắt trầm xuống: "Đừng hồ đồ nữa, mau đi vào đi."
Mạt Mạt còn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng khi chạm đến ánh mắt lạnh lùng của Cố Trí Viễn, tất cả những lời muốn nói đều nuốt vào trong bụng.
Cô sợ anh trai mình tức giận, dù sao lúc hắn nổi giận rất đáng sợ.
Thấy Mạt Mạt không hé răng nữa, Cố Trí Viễn hài lòng gật đầu.
"Thật ngoan, bây giờ anh sẽ đi nấu cơm."
Không thể không nói, lúc Cố Trí Viễn không nổi nóng vẫn rất dễ nói chuyện, nhưng Cố Yên đã từng thấy người này nổi nóng, cảnh tượng kia gọi là đồ sát cũng không quá đáng.
Cố Trí Viễn tiện tay đặt túi xách của mình trên sô pha rồi đi vào nhà bếp.
Còn Mạt Mạt ở một bên thì dùng ánh mắt tính toán nhìn Cố Yên.
"Này! Ta mặc kệ ngươi là nha đầu thối mà anh nhặt về từ đâu, nói tóm lại, ngươi tránh xa anh ta một chút."
Cố Yên thản nhiên nói: "Ta cũng không muốn tới, ngươi kêu anh ngươi thả ta trở về đi."
Cô nghĩ tôi muốn bị giam cầm chắc?
Cô ước gì Cố Trí Viễn nhanh chóng thả cô rời đi, thậm chí hiện tại trong lòng cô còn đang suy tư nên làm sao thoát khỏi nơi quỷ quái này, nhưng Cố Trí Viễn vẫn ở đây, e rằng không có cơ hội chạy trốn, xem ra chỉ có thể chờ đợi thời cơ mà thôi.
Mạt Mạt nghe được những lời này, còn tưởng rằng Cố Yên đang khıêυ khí©h cô.
Thấy lời cảnh cáo đối với Cố Yên đã vô dụng, cô dứt khoát nghĩ ra một biện pháp mới.
Mạt Mạt nhìn về phía cái túi trên sô pha, khóa kéo của túi còn chưa đóng lại, cô trực tiếp đưa tay rút ra tờ giấy bên trong, tờ giấy được gấp lại và đặt gọn gàng trong túi, nhìn ra được Cố Trí Viễn vô cùng coi trọng thứ này.
Cố Yên nhìn thấy mã số trên tờ giấy kia, đây phải là một tập hợp các mã chưa được giải mã, cô không rõ Mạt Mạt muốn làm gì, tốt bụng nhắc nhở một câu: "Ta khuyên ngươi nên nhanh chóng đặt thứ đó trở lại, đây là đồ rất quan trọng của Cố Trí Viễn."
Mạt Mạt nghe được mấy chữ rất quan trọng, nụ cười trên khóe miệng lại càng thêm xán lạn vài phần.
Cô đổ nước lên bàn, trong nháy mắt giấy đã hoàn toàn bị nước thấm ướt.
Cố Yên nhíu mày, kiếp trước hình như không có một vở kịch như vậy.
Bất quá cô cũng đoán được, nha đầu này đang muốn hãm hại cô.
Học gì không học, lại học theo Cố Nhu, thích đổ oan người khác.
"Nếu để anh trai biết ngươi làm hỏng thứ quan trọng như vậy, anh nhất định sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà."
Nói xong câu đó, cô lập tức hướng Cố Trí Viễn trong phòng bếp hô to.
"Anh ơi! Anh ra ngoài, cô gái này đã phá hỏng đồ của anh."
Cố Trí Viễn nghe được những lời này vội vàng đi ra.
Khi hắn đi ra, tờ giấy đã được ngâm trong nước, căn bản là không có biện pháp cứu vớt.
Cố Trí Viễn gương mặt âm trầm.
Mạt Mạt cố nén ý cười của mình nói: "Anh, chính là cô ấy làm! Em vừa mới nhắc nhở cô ấy không được làm như vậy nhưng mà cô ấy căn bản không nghe lời em. Tờ giấy này đối với anh mà nói hẳn là rất quan trọng..."
Cố Yên nhìn thấy bộ dáng này của cô, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, đúng là ảnh hậu tương lai, không thể không nói ở phương diện diễn xuất này cô thật sự rất có thiên phú, diễn tốt hơn Cố Nhu rất nhiều, cô thiếu chút nữa đã cho rằng đây thật sự là do cô làm.
Cố Trí Viễn đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra.
Hắn còn không ngu xuẩn đến mức ngay cả tâm tư của một đứa trẻ cũng nhìn không thấu, tuy rằng Mạt Mạt quả thật diễn rất tốt, nhưng hắn vẫn nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng cô.
Nhưng hắn không đứng ra thay Cố Yên thanh minh, ngược lại còn nhìn về phía Cố Yên nói: "Làm hỏng đồ của anh, anh phải làm gì em đây?"
Nhìn đứa trẻ đang lâm nguy trước mắt này, hắn bỗng nhiên nhớ tới bảo bối Cố Nhu mà hắn nâng trong lòng bàn tay.
Dã nha đầu này cùng Tiểu Nhu vẫn có chút không giống nhau, mỗi lần Tiểu Nhu gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết khóc lóc tìm kiếm sự giúp đỡ từ hắn.
Lần này nếu không phải Tiểu Nhu gọi điện thoại cho thúc giục hắn trở về, hắn cũng không có khả năng từ nước ngoài trở về nhanh như vậy.