Kỳ thật Cố Hoành Vĩ căn bản cũng không nói qua những lời đó, hôm nay Cố Nhu cố ý nói như vậy là vì muốn hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Rõ ràng Cố Nhu đã đạt được mục tiêu của mình.
Cô gái nhỏ bên cạnh Cố Nhu rất phối hợp nói: "Oa, Tiểu Nhu, ba cậu thật sự rất yêu cậu đó, kẹp tóc đắt tiền như vậy mà, lúc tôi nhìn thấy chiếc kẹp giới hạn đó đã cầu xin ba mẹ tôi rất lâu nhưng bọn họ đều không muốn đáp ứng."
Cho dù trong nhà bọn họ có tiền đến đâu, cũng không thể bỏ ra hai triệu để mua một chiếc kẹp tóc.
Có tiền thì có tiền, nhưng họ không có tiền đến mức đó.
"Thật hâm mộ Tiểu Nhu, chờ cậu mua được kẹp tóc rồi có thể cho tôi sờ một chút không? Tôi chưa bao giờ thấy viên kim cương màu hồng nào trước đây cả."
"Tiểu Nhu thật sự là tiểu công chúa mà, cha mẹ và cả mấy anh trai trong nhà đều cưng chiều cô như vậy."
Cố Nhu nghe được những lời này, càng giống như khổng tước, kiêu ngạo ngẩng đầu mình lên.
Mà Cố Yên thì đăm chiêu nhìn chằm chằm vào chiếc kẹp trong tay mình, viên kim cương này không giống như giả, chẳng lẽ Cố Trường Phong thật sự mua cho cô?
Điều này rất giống với phong cách của Cố Trường Phong.
Đáng ghét! Cố Trường Phong kia cư nhiên lừa cô nói là đồ mua trên quầy hàng giá hai trăm tệ, thứ đắt tiền như vậy đã bị giẫm nát, Cố Yên cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cố Nhu còn đắm chìm trong sự hâm mộ của mọi người, cô có chút không thể kiềm chế được nói: "Gần đây Milan mới ra mắt một con búp bê thỏ, tôi cảm thấy con búp bê thỏ kia rất đẹp, quay về sẽ bảo các anh mua cho tôi."
Cố Nhu cố ý nói như vậy là vì con búp bê thỏ đó trị giá hơn một triệu, cũng không phải tùy tiện mua được.
Cô chỉ thuận miệng nói như vậy, nhưng cũng không có ai nghi ngờ.
Những đứa trẻ xung quanh nghe được những lời này của Cố Nhu, lập tức lộ ra ánh mắt hâm mộ.
"Con búp bê thỏ mới nhất của Milan, toàn cầu cũng chỉ có một trăm con..."
"Đúng vậy, những con búp bê được phát hành lúc trước tôi không có cách nào mua được."
"Tiểu Nhu thật sự là làm cho người ta hâm mộ, nếu như nhớ không lầm, trong nhà Tiểu Nhu đã có mấy con búp bê Milan rồi đúng không?"
Cố Nhu hất cằm nói: "Những thứ đó đều là anh trai mua cho tôi."
Lục ca quả thật mua cho cô rất nhiều búp bê Milan, mỗi con đều có giá trị không nhỏ, cũng chính vì những con búp bê này mà cô đã trở thành tâm điểm của các cô gái nhỏ.
"Oa, Tiểu Nhu ta có thể đến nhà ngươi tham quan một chút không?"
"Tôi cũng rất thích những con búp bê đó, lần sau tôi có thể đến nhà cậu chơi không? Ở đây nhàm chán, không có gì cả."
Cố Nhu tất nhiên đồng ý, còn khıêυ khí©h nhìn qua Cố Yên bên cạnh.
Ăn mặc đẹp thì có ích lợi gì?
Cô mới là tiêu điểm chú ý nhất của mọi người.
Mà lúc này Cố Yên chỉ cảm thấy phiền não, cô có chút hối hận vì chịu nghe theo Cố Trường Phong đứng ở chỗ này nghe một đám trẻ con lải nhải nói về búp bê?
Không chỉ nhàm chán mà còn lãng phí thời gian.
Đang lúc Cố Yên cảm thấy vô cùng nhàm chán, liền nhìn thấy Cố Tư An cầm một con búp bê thỏ đi về phía này, Cố Yên bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Cô bé bên cạnh hét lên: "Đó là búp bê thỏ Milan! Tiểu Nhu đó không phải là lục ca của cậu sao?"
Cố Nhu quay đầu nhìn qua, đúng là lục ca của cô, hơn nữa trong tay còn cầm con búp bê thỏ mới nhất mà các cô vừa mới thảo luận.
Cố Nhu lộ ra ánh mắt kinh ngạc, trong lòng lại bắt đầu suy đoán, chẳng lẽ lục ca đã nhận ra bản thân không thể thiếu cô cho nên cố ý cầm búp bê đến để lấy lòng?
Trước kia cũng không phải không có chuyện như vậy, chỉ cần lục ca chọc cô tức giận, hắn sẽ mua búp bê Milan để dỗ cô vui vẻ, cho nên Cố Nhu theo bản năng coi con búp bê này là quà tặng cho mình.
Cô thậm chí còn quay đầu, trong lòng thầm nghĩ, lần này tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy liền tha thứ cho lục ca, ai bảo lục ca lại vây quanh Cố Yên kia, cô ghét nhất chính là dã nha đầu đó.
Tiểu bằng hữu chung quanh lại có vẻ kích động hơn Cố Nhu.
"Tiểu Nhu, Tiểu Nhu, lục ca cậu đang đi tới bên này!"
"Con búp bê kia nhất định là đưa cho cậu, nếu tôi có một anh trai như vậy thì tốt biết bao."
"Mỗi lần Milan ra sản phẩm mới, lục ca của Tiểu Nhu đều sẽ mua về tặng cho cô ấy."
Cố Nhu kiêu ngạo nói: "Lúc trước lục ca chọc tôi tức giận, có thể lần này là vì muốn dỗ tôi vui vẻ, nhưng tôi cũng không muốn dễ dàng tha thứ cho anh ấy như vậy."
Những lời cô vừa nói làm cho những người xung quanh cô cảm thấy ghen tị không thôi, đám trẻ cứ nhao nhao, thống hận vì sao mình không phải là Cố Nhu.
Cố Tư An chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ.
Cố Nhu hừ lạnh một tiếng: "Lục ca, bây giờ cho dù anh xin lỗi em, em cũng sẽ không tha thứ cho anh. Ai bảo trong khoảng thời gian này anh không để ý đến em. Cho dù là có búp bê thỏ mới nhất của Milan, em cũng sẽ không tha thứ cho anh."
Cố Nhu còn cố ý nhấn mạnh những lời sau đó.
Lúc Cố Tư An nghe được những lời này, vẻ mặt khó hiểu nhìn Cố Nhu.
Cố Nhu này có phải đầu óc bị hỏng rồi không?
Hắn không để ý tới Cố Nhu đang tự mình đa tình nahnh chóng đem búp bê thỏ đưa cho Cố Yên.
"Thời gian vội vàng, Lục ca không kịp chuẩn bị quà kĩ càng, chỉ có thể mua cho em con búp bê thỏ mới nhất của Milan này. Không phải em thích thỏ nhất sao?"
Cố Tư An vô cùng ân cần nói, còn cố ý hỏi qua đại ca, xác định Cố Yên thích thỏ mới mua con búp bê này.
Cố Yên ngoài ý muốn nâng mí mắt lên, trước mặt mọi người nói rõ từng chữ: "Em ghét nhất chính là thỏ!"
Người này có phải là đầu óc có vấn đề không?
Người thích thỏ là Cố Nhu, không phải cô.
Cô không yêu cầu bọn họ nhớ sở thích của cô, nhưng cũng đừng nhầm lẫn sở thích của Cố Nhu cũng là sở thích của cô!
Cố Tư An vô cùng bất ngờ khi nghe cô nói: "Em nói gì vậy?"
Rất nhanh hắn liền ý thức được hắn có thể đã bị đại ca lừa.
Cố Tư An tức giận nghiến răng nghiến lợi, anh trai lại dám lừa hắn chuyện quan trọng như vậy, hắn muốn đi tìm đại ca tính sổ.
"Thực xin lỗi Tiểu Yên là anh sai rồi, bây giờ anh sẽ nhanh chóng chuẩn bị món quà khác cho em."
Nói xong Cố Tư An trực tiếp ném búp bê thỏ vào thùng rác bên cạnh, vội vàng rời đi.
Không biết là đi tìm Cố Trường Phong tính sổ, hay là đi chuẩn bị quà lần nữa?
Nhưng từ đầu đến cuối hắn đều không liếc mắt nhìn Cố Nhu bên cạnh, hắn thà đem búp bê thỏ vứt bỏ, cũng không muốn đưa cho Cố Nhu.
Bên trong thùng rác, búp bê thỏ được đóng gói tinh xả nằm gọn bên trong dường như đang cười nhạo Cố Nhu.
Cố Nhu siết chặt tay mình thành nắm đấm, phẫn hận nhìn chằm chằm hướng Cố Tư An rời đi.
Sao hắn có thể làm tổn thương cô như vậy?
Cungc là vì nha đầu đáng ghét này sao?