- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trọng Sinh
- Sau Khi Ngược Đãi, Các Anh Trai Khóc Lóc Cầu Xin Tôi Tha Thứ
- Chương 44: Lo Lắng
Sau Khi Ngược Đãi, Các Anh Trai Khóc Lóc Cầu Xin Tôi Tha Thứ
Chương 44: Lo Lắng
Cố Nam Húc vừa mới ra tới cửa phòng bệnh liền nhận được điện thoại của tài xế.
"Cố thiếu gia, bây giờ cậu có khỏe không? Tôi đã đưa người hầu đến biệt thự. Hơn nữa dựa theo phân phó của ngài chọn hai người hầu vô dụng nhất. Vốn hai người giúp việc này đều bị đuổi việc, không nghĩ tới hiện tại lại có ích. Hai người giúp việc này không biết nấu cơm, cũng không siêng năng, phù hợp với tiêu chuẩn của thiếu gia ngài."
Tài xế còn tưởng rằng mình lập được đại công, trong giọng nói đều lộ ra vẻ tự hào.
Nhưng Cố Nam Húc vốn tâm tình đã phiền não, sau khi nghe được những lời này tâm tình càng thêm tồi tệ.
"Hai người hầu vô dụng nhất? Ai bảo ngươi làm vậy?"
Sau khi nói xong lời này, Cố Nam Húc sau đó mới phản ứng lại, hình như đúng là ý của hắn.
Bởi vì ngay từ đầu hắn cảm thấy dù sao Cố Yên chỉ cần không chết là được, hai người giúp việc kia là để trông chừng Cố Yên, không cho cô chạy trốn mà thôi.
Cố Nam Húc căn bản không ngờ, hắn đã từng đào một cái hố lớn như vậy.
"Ngươi trực tiếp đuổi việc hai người giúp việc kia cho ta đi. Nếu cái gì cũng không biết làm, vậy giữ lại cũng không có tác dụng gì."
Tài xế trợn tròn mắt, hắn nào dám nghi ngờ quyết định của Cố Nam Húc, dù sao Cố Nam Húc cũng là người tính tình không tốt nhất Cố gia.
"Cố thiếu gia bây giờ anh không ở biệt thự sao?"
Cố Nam Húc phiền não xoa xoa mi tâm: "Ở bên ngoài."
Hắn không tiết lộ chuyện hắn đưa Cố Yên đến bệnh viện.
Tài xế ở đầu dây bên kia nhận thấy tâm tình của hắn không tốt, thật cẩn thận mở miệng nói: "Nhị thiếu gia, tôi có đưa Cố Nhu tiểu thư đến. Cô ấy sau khi biết ngài ra ngoài liền ầm ĩ muốn đi tìm ngài."
Lúc tài xế nói lời này, trong lòng đã bắt đầu nghĩ thiếu gia sẽ thưởng cho hắn như thế nào?
Vui đến mức không giấu được nụ cười trên mặt.
Nếu Cố Nam Húc có thể nhìn thấy biểu tình của hắn, nhất định sẽ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hắn đang ở bệnh viện, tâm trạng đã khó chịu vô cùng vì Cố Yên không để ý đến hắn ,tài xế còn cố ý đưa Cố Nhu tới, đây không phải là rắc muối vào vết thương của hắn sao?
Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt xấu xí của Cố Nhu kia, hắn thật sợ mình sẽ tự tay bóp chết cô ta.
"Ai bảo ngươi mang Cố Nhu tới? Hình như ta chưa từng nói như vậy!"
Tài xế sau khi nghe được những lời này á khẩu không nói nên lời: "Không phải thiếu gia, cậu không phải rất nhớ tiểu thư sao?"
Nếu không phải bởi vì Cố Nam Húc cực kỳ yêu thương Cố tiểu thư, hắn cũng sẽ không chủ động đưa Cố Nhu đến.
"Được rồi, ta lười nói với ngươi, mau đưa Cố Nhu trở về, ta không muốn nhìn thấy cô ta."
Cố Nam Húc nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Khi hắn đang cảm thấy đau đầu thì chợt nhận ra cổ mình bị người nào đó bóp chặt.
Vừa mở mắt ra liền thấy Cố Trường Phong hai mắt đỏ ngầu đang nhìn hắn.
Cố Trường Phong đi tìm Cố Yên suốt đêm, cuối cùng nghe được hai người đang ở bệnh viện.
"Tiểu Yên bị gì? Tại sao hai người lại đến bệnh viện? Rốt cuộc ngươi đã làm gì Tiểu Yên? Đồ khốn!"
Cố Trường Phong tức giận nói.
Cố Nam Húc bị Cố Trường Phong bóp cổ xách lên, dáng vẻ nhìn qua rất chật vật.
Các tá đi qua nhìn thấy một màn này, bị dọa lùi vài bước.
"Đây là tình huống gì? Người đàn ông này là ai? Tại sao một lời không nói liền động thủ?"
"Cái này cũng quá dọa người đi, chúng ta có nên báo cảnh sát hay không?"
"Quên đi, vừa nhìn đã biết là chuyện trong gia đình, chỉ cần không gây ra mạng người, chúng ta vẫn không nên xen vào chuyện này."
"Khụ khụ khụ!"
Cố Nam Húc lúc này một chữ cũng không nói nên lời, hắn cảm thấy hô hấp không thông.
Không nghĩ tới Cố Trường Phong nhanh như vậy liền tìm tới cửa, tốc độ của đại ca quả nhiên rất nhanh.
Cố Trường Phong nhận ra đối phương không thích hợp, lúc này mới buông tay.
Cố Nam Húc vô lực trượt trên mặt đất.
Cố Trường Phong thì nhìn từ trên cao nhìn hắn: "Cố Nam Húc ngươi thật sự không phải người, lại dùng thủ đoạn như vậy đối với một đứa trẻ?"
"Bắt cóc? Ngươi nhìn xem hiện tại ngươi vì Cố Nhu đã biến thành bộ dáng gì, ngay cả loại chuyện này cũng làm được."
"Tiểu Yên mới là em gái ruột của ngươi..."
Cố Trường Phong mắng chửi không chút lưu tình, nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn cảm thấy không đủ.
Có trời mới biết cả đêm qua hắn lo lắng cho em gái mình như thế nào.
"Đợi lát nữa ta sẽ giáo huấn ngươi sau."
Cố Trường Phong trừng mắt nhìn Cố Nam Húc một cái rồi đi vào trong phòng bệnh.
So với giáo huấn Cố Nam Húc, hắn càng quan tâm đến tình hình Cố Yên như thế nào.
Cố Yên nhàm chán nằm trên giường bệnh, nghĩ cách ra ngoài, cô không muốn cứ mãi ở đây.
Nhưng bên ngoài có Cố Nam Húc, cô làm sao có thể trốn đi?
"Tiểu Yên! Anh đến đón em về nhà."
Nghe được âm thanh quen thuộc, Cố Yên lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía đối phương.
Cố Trường Phong đỏ mắt, nhìn em gái nhỏ gầy trên giường bệnh, trong lòng đau lòng không thôi.
Thật vất vả mới nuôi được mấy cân thịt lại gầy đi, đều trách tên khốn Cố Nam Húc.
"Đang yên đang lành sao đột nhiên đến bệnh viện? Nói cho đại ca biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không? ”
Ánh mắt Cố Yên lạnh nhạt: "Chỉ ăn chút ớt..."
Cố Trường Phong trong lòng đau xót, trừng mắt nhìn Cố Nam Húc bên cạnh.
"Ngươi! Tiểu Yên bị bệnh dạ dày nghiêm trọng, lại còn cho em ấy ăn ớt? Ngươi cách xa em gái ta một chút!"
Cố Nam Húc dùng ánh mắt bi thương nhìn Cố Yên, nhưng Cố Yên lại không để ý tới hắn.
Hết lần này tới lần khác điện thoại di động của Cố Nam Húc điên cuồng vang lên.
Hắn liếc nhìn điện thoại di động nhưng không có ý định trả lời.
Ngược lại khiến Cố Trường Phong ở một bên chú ý.
Cố Trường Phong thừa dịp Cố Nam Húc không chú ý, trực tiếp đoạt lấy điện thoại di động trong tay đối phương.
"Để cho ta xem rốt cuộc là ai một mực tìm ngươi."
Cố Trường Phong có chút trào phúng nhếch khóe miệng: "Bảo bối đáng yêu thiện lương nhất thế giới?"
Không cần nhiều lời, cũng biết người này nhất định là Cố Nhu.
Ngoại trừ Cố Nhu, ai còn có thể có loại vinh dự này chứ?
Cố Nam Húc muốn cướp lại điện thoại di động, nhưng Cố Trường Phong lại gắt gao ngăn cản, không cho hắn cướp lại.
Thậm chí Cố Trường Phong còn ở trước mặt hắn, mở ra lịch sử trò chuyện giữa hắn và Cố Nhu.
"Tiểu Nhu, em yên tâm, anh chỉ có một em gái là em, đối với chó mèo ngoài đường kia không xứng làm nữ nhi Cố gia, cũng không xứng làm em gái của ta."
"Tiểu Nhu, anh vĩnh viễn ở bên cạnh em, cả đời sẽ bảo vệ em thật tốt."
"Tất cả những gì em cần làm là sống cuộc sống vô tư và hạnh phúc."
"Còn lại cứ việc giao cho anh, sau này gặp phải phiền toái gì, anh đều sẽ giúp emgiải quyết."
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trọng Sinh
- Sau Khi Ngược Đãi, Các Anh Trai Khóc Lóc Cầu Xin Tôi Tha Thứ
- Chương 44: Lo Lắng