- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trọng Sinh
- Sau Khi Ngược Đãi, Các Anh Trai Khóc Lóc Cầu Xin Tôi Tha Thứ
- Chương 37: Nước Mắt
Sau Khi Ngược Đãi, Các Anh Trai Khóc Lóc Cầu Xin Tôi Tha Thứ
Chương 37: Nước Mắt
"Làm sao có thể?"
Chủ nhiệm Lưu há hốc miệng, luôn cảm thấy chuyện này quá khó tin.
Vì để chắc chắn hắn còn cố ý từ trong máy tính lấy ra đáp án, chính là để xác định hắn rốt cuộc có nhìn lầm hay không.
Nhưng bài kiểm tra này do chính hắn tự tay làm ra, đáp án hắn cũng đã sớm ghi nhớ trong lòng, làm sao có thể nhớ sai?
Chủ nhiệm Lưu nhìn thấy đáp án bên trong máy tính, đầu óc ù một tiếng, lúc này mới tin hắn thật sự không nhớ nhầm.
Đây thực sự là một bài kiểm tra khó, Cố Yên chỉ mất mười phút để làm xong nó, bất kể là điểm nào, đều đã vượt qua nhận thức của chủ nhiệm Lưu.
Nhìn thấy vẻ mặt khϊếp sợ của chủ nhiệm Lưu, Cố Bắc Xuyên rất kiêu ngạo ngẩng đầu.
Đây chính là em gái hắn!
"Chủ nhiệm Lưu, lần này ngài còn có gì để nói?
Chủ nhiệm Lưu cũng biết lần này hắn thật sự nhìn nhầm, vội vàng cười bù: "Thật không nghĩ tới bạn học mới tới trong lớp chúng ta lại lợi hại như vậy, tất cả mọi người nên nhìn vào bạn học Cố Yên học hỏi!"
"Lần này Cố Yên chỉ mất mười phút để làm bài thi khó, hơn nữa còn đạt điểm tuyệt đối, là tấm gương cho cả lớp chúng ta."
"Được rồi được rồi, mọi người tiếp tục đi học đi."
"Chủ nhiệm Lưu có phải đã quên chuyện gì không?"
"Nếu đã chứng minh em gái ta không nói dối, vậy ngài không phải là nên xin lỗi em ấy sao? Dù sao vừa rồi chính là ngài oan uổng em gái ta."
Trên mặt chủ nhiệm Lưu có chút khó coi, nói thế nào hắn cũng là giáo viên chủ nhiệm, lại phải xin lỗi một học sinh?
Sau này mặt mũi của hắn để ở đâu đây?
Nhưng Cố Bắc Xuyên ở chỗ này, hơn nữa có nhiều đứa trẻ đang nhìn hắn, hắn căn bản không thể chối bỏ trách nhiệm.
Chủ nhiệm Lưu cắn răng, bất chấp tất cả: "Bạn học Cố Yên, xin lỗi, là thầy nghi oan em."
Cố Yên nghe được những lời này gật đầu, không nói nhiều, nhìn về phía Cố Nhu.
Bây giờ có phải Cố Nhu nên thực hiện lời hứa của mình hay không?
Cố Nhu trợn tròn mắt, sự việc xảy ra quá đột ngột, cô căn bản không tin Cố Yên có thể làm xong tất cả trong thời gian ngắn như vậy.
Cô vừa định nói Cố Yên gian lận, kết quả lại đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Cố Bắc Xuyên, trong nháy mắt rùng mình một cái.
"Cố Nhu, vừa rồi đánh cược với Tiểu Yên, chẳng lẽ cần người dẫn ngươi đến sân thể dục sao?"
Cố Nhu nghe được những lời liền khóc ra tiếng: "Tam ca... Em không đi sân thể dục!"
Điều này là quá xấu hổ, nghĩ về việc đi vòng quanh sân, nói với rất nhiều người rằng cô là một con lợn, nội tâm Cố Nhu rất tuyệt vọng!
Nhìn thấy Cố Nhu đỏ hốc mắt, Cố Bắc Xuyên lần đầu tiên phát hiện hắn lại ghét nước mắt như vậy.
"Khóc cái gì? Suốt ngày chỉ biết rơi nước mắt, lần này rõ ràng là ngươi tự gây sự trước, bộ dạng này là không muốn thực hiện việc ngươi đã cá cược sao?"
Cố Bắc Xuyên vẻ mặt chán ghét, lúc trước toàn bộ bọn họ đều bị nước mắt Cố Nhu lừa gạt.
Hiện tại hắn đã hiểu Cố Yên không được chào đón, một phần lớn nguyên nhân là bởi vì cô không biết khóc.
Tục ngữ nói những đứa trẻ khóc liền có kẹo ngọt để ăn.
Cố Nhu dù gặp phải chuyện gì cũng đều khóc, hoặc làm nũng với tất cả mọi người.
Nhưng Cố Yên thì khác, hắn chưa từng thấy em gái mình rơi nước mắt, cho dù chịu ủy khuất lớn, cũng không nói một lời đứng yên tại chỗ, căn bản không giống Cố Nhu khóc lóc làm nũng.
Cố Bắc Xuyên cũng càng thêm chán ghét Cố Nhu, cũng vì cô ta mới dẫn đến việc hắn hiểu lầm em gái mình.
Cố Nhu đúng là muốn chơi xấu, nhưng cô thật không ngờ sẽ bị vạch trần trước mặt mọi người.
Mất mặt như vậy đương nhiên Cố Nhu không chịu được, cô khóc lớn, chạy ra khỏi lớp học.
Nhưng trường lớn như vậy cô cũng không biết nên đi đâu, cho nên lại chạy đến văn phòng hiệu trưởng, đại náo một trận, nói Cố Yên khi dễ cô.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, hiệu trưởng Tôn cảm thấy đau đầu.
Hai đứa nhỏ này đều là người của Cố gia, ông cảm thấy chuyện này rất khó khăn xử lí, đành phải gọi điện thoại cho Cố gia lần nữa.
Nhưng bây giờ, Cố gia chỉ có Cố Nam Húc ở nhà.
Sau khi nhận được tin tức hắn liền vội vàng chạy tới trường học.
Vừa tới văn phòng, liền nhìn thấy tiểu công chúa hắn đang ngồi trên sô pha, ánh mắt đã sưng đỏ, cổ họng cũng khàn khàn.
Mặc dù những gì đã xảy ra trong hai ngày này làm cho anh ta cảm thấy mệt mỏi, nhưng nói thế nào đi nữa tiểu cô nương trước mắt này chính là em gái bảo bối mà hắn yêu thương suốt mười năm, nhìn thấy dáng vẻ này, làm sao có thể không đau lòng.
Cố Nhu nói với Cố Nam Húc, Cố Yên trước mặt cả lớp làm cô mất mặt, còn khi dễ cô, bảo cô đi quanh sân thể dục nói mình là heo.
Cố Nam Húc đương nhiên tin tưởng, không một chút nghi ngờ.
"Tiểu Nhu đừng khóc, chuyện này giao cho ta."
Ánh mắt Cố Nam Húc trầm xuống, hắn đã cảnh cáo Cố Yên, không nên vọng tưởng những thứ không thuộc về mình.
Nếu Cố Yên không biết tốt xấu, vậy cũng đừng trách hắn động thủ với một đứa trẻ.
Hắn không cho phép bất cứ ai bắt nạt em gái mình, không ai được phép làm cho em gái của hắn buồn.
Lúc này Cố Nam Húc cũng không vội vàng hành động, bởi vì hắn biết Cố Bắc Xuyên vẫn luôn ở bên cạnh Cố Yên, hắn phải lên kế hoạch cẩn thận.
..................
..................
Cố Yên về đến nhà liền nằm trên sô pha.
Những tưởng đi học có thể thoát khỏi hai cái đuôi nhỏ kia, nhưng ai biết lại có thêm một Cố Bắc Xuyên.
Cố Bắc Xuyên thật sự là một tấc cũng không rời đi theo bên cạnh cô.
"Này, ngày mai em có thể tự đi học không?"
Cô muốn được tự do, Cố Bắc Xuyên cũng giống như giám thị vậy.
Cố Bắc Xuyên nghe được những lời này, chính nghĩa nói: "Em là em gái anh, anh đương nhiên phải ở bên cạnh em, bằng không em bị người khác khi dễ thì làm sao bây giờ?"
Giống như ngày hôm nay, nếu như hắn không ở bên cạnh Cố Yên, nói không chừng bị đám người kia còn quá đáng hơn.
Cố Yên nghe vậy trợn trắng mắt, cô không cảm thấy có ai có thể khi dễ được cô.
Cố Nhu sao?
Cô ta không đủ sức.
Nhưng cô cũng lười giải thích với Cố Bắc Xuyên, nhìn dáng vẻ này của Cố Bắc Xuyên, tám phần cũng là sống lại.
"Chẳng lẽ anh không có chuyện gì để làm sao?"
Cố Bắc Xuyên lắc đầu: "Tiểu Yên yên tâm, trong khoảng thời gian này ta đều rảnh, luôn có thời gian bên cạnh em."
"Không cần, em chỉ hy vọng anh không đến quấy rầy thôi."
Nói xong Cố Yên liền trực tiếp vào trong phòng.
Cố Bắc Xuyên nhìn thấy cửa phòng bị đóng lại, lộ ra biểu tình đáng thương, hắn còn muốn thừa dịp này cùng em gái thân thiết hơn một chút.
Nếu em gái thực sự không thích hắn cùng đi học, hắn sẽ không đi theo nữa.
Cố Bắc Xuyên không muốn làm chuyện khiến Cố Yên khó chịu, hắn sợ Cố Yên sẽ càng đẩy hắn ra xa.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trọng Sinh
- Sau Khi Ngược Đãi, Các Anh Trai Khóc Lóc Cầu Xin Tôi Tha Thứ
- Chương 37: Nước Mắt