Chương 36: So Tài

Sở dĩ Cố Nhu làm như vậy là muốn Cố Bắc Xuyên một lần nữa đem ánh mắt đặt trở lại trên người cô.

Chỉ cần so với Cố Yên kia một chút, mọi người sẽ biết, cô mới là người đáng yêu nhất.

Chủ nhiệm Lưu nghe được những lời này gật đầu: "Được, vậy để bạn học Cố Yên so với em một chút, làm như rất công bằng."

Bọn họ thậm chí còn không hỏi ý kiến của Cố Yên, trực tiếp quyết định.

Cố Yên vẻ mặt lạnh lùng, cũng không có ý kiến, bọn họ muốn so cô liền đáp ứng.

Ngược lại Cố Bắc Xuyên ở một bên vẻ mặt tức giận: "Chủ nhiệm Lưu, chuyện này có phải nên hỏi ý kiến của em gái tôi một chút không?"

Chủ nhiệm Lưu nghiêm túc nói: "Nhưng cách này là nhanh nhất để chứng minh bạn học Cố Yên có nói dối hay không. Chẳng lẽ Cố lão sư cũng cảm thấy, em gái mình nói dối sao?"

Cố Bắc Xuyên theo bản năng phản bác: "Em gái tôi làm sao có thể nói dối!"

Hắn tin vào bộ não của em gái mình.

"Vậy không phải là được rồi sao? Cố lão sư cũng không cần nói thêm gì nữa. Huống chi bạn học Cố Yên cũng không có ý kiến."

Những lời này vừa mới nói xong, Cố Yên liền đứng lên.

"So tài ta không có ý kiến, nhưng ta có một yêu cầu."

Cố Nhu ngẩn người: "Cô muốn gì?"

Khóe miệng Cố Yên nở nụ cười, chỉ có người hiểu rõ cô mới biết, khi khóe miệng cô lộ ra nụ cười như vậy, đó chính là lúc cô tính kế người khác.

"Đơn giản thôi, người thua kia cầm loa đi vòng quanh sân thể dục hô to câu ta là heo."

Cố Nhu còn tưởng rằng cô sẽ mượn cơ hội này cố ý làm khó mình, không nghĩ tới lại là yêu cầu đơn giản như vậy, lập tức đồng ý.

Nhưng đây cũng chính là chỗ thông minh của Cố Yên, cô biết Cố Nhu là người sĩ diện, làm cho Cố Nhu mất mặt cũng tương đương với lấy mạng của cô ta, cho nên cô mới cố ý đưa ra yêu cầu này.

Nhưng Cố Nhu hiển nhiên không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì cô nghĩ mình tuyệt đối sẽ không thua.

Chủ nhiệm Lưu nghe được vụ cá cược giữa bọn họ, đương nhiên hắn coi đây là chuyện nhỏ nhặt giữa bọn nhỏ, không nói thêm gì.

Hai bài kiểm tra đã được in.

Khi Cố Bắc Xuyên nhìn thấy đề, lạnh lùng chất vấn: "Không phải chủ nhiệm Lưu luôn gọi nói bản thân là công bằng nhất sao? Sao lần này lại thiên về Cố Nhu?"

"Đề bài trên chính là cải tiến bài tập về nhà, Tiểu Yên chưa từng làm bài tập về nhà, ngươi ra đề này không phải là nhằm vào Tiểu Yên sao?"

Những câu hỏi trong đề đối với Cố Nhu mà nói, đã sớm làm một lần, đương nhiên sẽ quen thuộc.

Chủ nhiệm Lưu cười nói: "Những bài này vẫn có chỗ khác với bài tập về nhà. Bạn học Cố Yên không làm được chính là vấn đề của em ấy."

Cố Bắc Xuyên nghe được những lời này tức giận không thôi, nhưng lại không có biện pháp đối phó.

Cố Yên lười biếng nằm sấp trên bàn, nhìn đề thi trước mắt không có nổi nửa điểm hứng thú.

Tại sao lại ra đề đơn giản như vậy?

Mà Cố Vũ Nhu ở bên kia đã cầm lấy bút chì, vẻ mặt nghiêm túc làm bài.

Mọi người nhìn thấy phản ứng hoàn toàn khác nhau của hai người không khỏi cảm thán.

Xem ra vẫn là Cố Nhu đáng tin cậy hơn chút.

Cố Yên còn chưa động bút, Cố Nhu đã làm xong được câu đầu tiên.

Trong mắt Lưu chủ nhiệm cũng lộ ra tán thưởng, không hổ là đứa nhỏ hắn chỉ dạy.

Ngay khi mọi người vạn phần kinh ngạc với tốc độ của Cố Nhu, Cố Yên cuối cùng cũng động bút, viết một loạt các câu trả lời.

Tất cả mọi người nhìn thấy tốc độ nhanh như vậy đều hoài nghi rốt cuộc cô có nghiêm túc xem đề hay không.

Chủ nhiệm Lưu cũng chú ý tới động tác của Cố Yên.

Không quá mười phút, Cố Yên đã làm xong toàn bộ bài thi, mà Cố Nhu bên kia mới làm đến câu thứ mười.

"Ta nộp bài."

Cố Yên trực tiếp đem bài thi để lên bàn.

Chủ nhiệm Lưu nhìn thấy cảnh tượng này, tức giận đến đau lòng: "Bạn học Cố Yên có thể chỉnh chính thái độ của mình không? Cho dù ngươi không biết làm, cũng không nên điền đại đáp án vào!"

"Học tập cần phải nghiêm túc thực hiện, nếu như ai cũng giống như ngươi, làm bài không nghiêm túc suy nghĩ, vậy tôi nghĩ trường học cũng không cần thiết tồn tại."

Nghe thấy những lời này Cố Yên chỉ cảm thấy chán ghét: "Ý ngươi là ta đang làm loạn?"

Chủ nhiệm Lưu theo bản năng gật đầu: "Chỉ sợ ngay cả đề bài ngươi cũng không thèm đọc."

"Bạn Học Cố Yên, ta biết bài kiểm tra IQ trước khi nhập học của ngươi là 210, nhưng cũng không thể bởi vì như vậy mà không nghiêm túc học tập."

"Cho dù là thiên tài, cũng cần phải trải qua nhiều sự nỗ lực, ngươi nên học hỏi từ bạn học Cố Nhu, ngươi xem bây giờ em ấy nghiêm túc làm bài như thế nào."

Cố Yên tùy ý nói: "Ta cảm thấy không cần thiết, dù sao những câu hỏi này đơn giản như vậy, cho dù là dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể viết ra đáp án đúng."

Chủ nhiệm Lưu lại cho rằng Cố Yên đang nói khoác mà thôi.

Không chỉ có hắn, ngay cả bạn học xung quanh cũng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Cố Yên.

"Bạn học mới này nói khoác thật giỏi, mười phút làm xong toàn bộ bài thi, tôi chưa từng thấy qua người lợi hại như vậy, hơn nữa những đề tài này đều là kiến thức mới, cô ta lại dám nói rất đơn giản?"

"Yên tâm đi, đợi lát nữa xem ai mất mặt."

"Chờ Chủ nhiệm Lưu sửa bài thi, xem cô còn kiêu ngạo như vậy không."

Chủ nhiệm Lưu tức giận đến mức hai mắt trợn tròn: "Cố Bắc Xuyên, chẳng lẽ anh mặc kệ em gái anh tiếp tục như vậy sao?"

Cố Bắc Xuyên nghe được những lời này cầm lấy bài thi của Cố Yên.

Hắn không tin em gái hắn sẽ nói dối.

Khi đọc bài kiểm tra, hắn mỉm cười.

Hắn biết em gái của hắn đáng yêu như vậy, làm sao có thể nói khoác đây.

"Chủ nhiệm Lưu vẫn là xem qua đề thi rồi mới kết luận đi."

Cố Bắc Xuyên nhìn hắn một cái: "Nói thế nào chủ nhiệm Lưu cũng là giáo viên chủ nhiệm, lần sau chuyện gì cũng đừng nên khẳng định như vậy."

"Hơn nữa trước khi xem qua bài làm, chủ nhiệm Lưu không cảm thấy lời nói của mình có chút quá đáng sao?"

Cố Nhu ở một bên nhìn thấy một màn này thì buông bút trong tay mình xuống, xem ra cô không cần phải tiếp tục làm nữa.

Cố Nhu đắc ý nhìn về phía Cố Yên, dùng khẩu hình nói cho cô biết: "Ngươi mãi mãi cũng không sánh bằng ta."

Cố Yên đương nhiên nhìn thấy biểu tình này của Cố Nhu, nhưng cũng không để trong lòng.

Thật ngây thơ.

Biểu tình chủ nhiệm Lưu trong lúc xem đề thi trở nên nghiêm túc.

"Cái này..."

"Bài thi đạt điểm tuyệt đối, toàn bộ đều làm đúng?"

"Hơn nữa chỉ mất mười phút?"