"Xin lỗi?"
Cố Trường Phong lạnh lùng nhìn Cố Tư An, hắn hiểu rõ đứa em này nhất.
Mặc dù Cố Tư An là cậu bé nhỏ tuổi nhất, nhưng cũng là người có tâm cao khí ngạo nhất trong số họ, vô duyên vô cớ sẽ không xin lỗi người khác.
Hơn nữa Cố Tư An luôn ghét Cố Yên nhất, làm sao có thể chạy đến đây xin lỗi?
Chẳng lẽ Cố Tư An cũng sống lại?
Cố Trường Phong nhíu mày, cảm thấy không phải không có khả năng này.
Hơn nữa chỉ có thể dùng trọng sinh để giải thích sự dị thường của Cố Tư An.
Nghĩ tới đây, Cố Trường Phong lập tức cảnh giác nhìn Cố Tư An.
Cố Tư An sống lại chắc chắn sẽ cướp em gái với hắn.
"Cố thiếu gia đến xin lỗi như vậy sao? Lần đầu tiên gặp người xin lỗi, lại tay không tới? Xin lỗi không có thành ý như vậy, không cần cũng được."
"Tiểu Yên, chúng ta đi."
Cố Trường Phong nhướng mày nhìn thoáng qua Cố Tư An, dùng ánh mắt nói cho hắn biết: "Em gái là của ta, đừng hòng cướp."
Cố Tư An cắn răng, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp được người vô sỉ như vậy, Cố Trường Phong chắc chắn biết hắn cũng là sống lại trở về.
Bằng không sao lại vội vàng mang Tiểu Yên về phòng như vậy chứ?
Không phải là sợ mình cướp em gái đi hay sao?
Cố Yên ngược lại không có ý kiến gì, bởi vì cô vốn không muốn phơi nắng trong sân.
Là Cố Trường Phong nhất định phải để cho cô ở trong sân phơi nắng, nói như vậy mới có thể cao lên.
Thấy Cố Yên chuẩn bị đi vào trong phòng, Cố Tư An vội vàng kéo cô lại.
"Tiểu Yên anh thật sự biết mình sai rồi, em tha thứ cho anh một lần nhé?"
Cố Tư An vẻ mặt ủy khuất, nhưng lại không dám biểu lộ quá rõ ràng, anh là người có lỗi.
Cố Yên trực tiếp hất tay Cố Tư An ra, gương mặt lạnh lùng đi vào phòng.
Cố Tư An đứng yên tại chỗ, dáng vẻ cô đơn, nhưng hắn không trách Cố Yên, hắn hiểu tất cả lỗi lầm là do hắn gây ra.
Cố Trường Phong thấy thế, còn khıêυ khí©h nhìn thoáng qua Cố Tư An.
Cũng may anh tỉnh ngộ tương đối sớm, Tiểu Anh còn nguyện ý đáp ứng anh hai câu, bằng không chỉ sợ cũng có kết quả giống như Cố Tư An.
"Ngươi cứ đứng một mình ở bên ngoài đi, ta đi chuẩn bị cơm tối cho Tiểu Yên."
Nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Cố Trường Phong, Cố Tư An siết chặt nắm đấm của mình.
Có gì phải tự hào?
Không phải là nhận được sự tha thứ của em gái thôi sao?
Hắn cũng sẽ cố gắng để em gái mình tha thứ cho hắn.
Sau khi quyết định, Cố Tư An cũng đi theo vào nhà, sau này hắn sẽ sống ở đây với em gái của hắn, dù sao nhà của Cố Trường Phong cũng không nhỏ, thêm hắn vào ở cũng không phải là không thể.
"Tiểu Yên, chờ anh với."
Cố Yên nghe thấy thanh âm này đi nhanh hơn, cô đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại, ngăn cách tất cả mọi thứ bên ngoài.
Thật là hai người phiền phức, trước kia sao không nhìn ra hai người bọn họ phiền như vậy.
..................
..................
Sau khi Cố Tư An rời đi, hắn để Lại Cố Nhu ngồi một mình khóc.
Cho dù người giúp việc có dỗ dành thế nào cũng dỗ không được.
Lúc Cố Nam Húc trở về, Cố Vũ Nhu vẫn còn ở đó khóc.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai chọc Tiểu Nhu không vui?"
Cố Nam Húc vẻ mặt lo lắng, hắn chẳng qua là rời đi một ngày mà thôi, chuyện gì đã xảy ra?
Cố Nhu nhìn thấy Cố Nam Húc lập tức nhào vào trong ngực hắn.
"Nhị ca, Lục ca cũng không cần Tiểu Nhu, ngươi cũng sẽ rời bỏ Tiểu Nhu sao?"
Nghĩ đến biến cố hai ngày nay, Cố Nhu khóc càng lớn tiếng, cổ họng đã khàn khàn, nhưng vẫn không chịu dừng lại.
Tại sao?
Tại sao điều này xảy ra?
Chẳng lẽ cô không phải tiểu công chúa Cố gia sao?
Trong mắt Cố Nam Húc hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn về phía người hầu bên cạnh: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lục đệ của hắn không phải là yêu thương Tiểu Nhu nhất sao?
Làm thế nào có thể không cần Tiểu Nhu.
Trong đó nhất định có hiểu lầm gì đó.
Hắn vẫn nhớ rõ ràng lúc trước Lục đệ vốn muốn đi nước ngoài tham gia một cuộc đua xe.
Kết quả lại bởi vì Tiểu Nhu sinh bệnh, nên từ chối trận đấu mà hắn cực kỳ coi trọng, ở nhà chăm sóc Tiểu Nhu
Lục đệ coi trọng Tiểu Nhu như vậy, làm sao có thể không cần em ấy?
Đối mặt với chất vấn của Cố Nam Húc, mọi người cũng không dám nói dối, đều đem tất cả mọi chuyện nói ra.
"Lục thiếu cũng phát giận một trận rồi rời đi, thậm chí còn đẩy Cố tiểu thư."
"Đúng vậy đúng vậy, hôm nay Lục thiếu gia không biết làm sao, đột nhiên tức giận, giống như biến thành một người khác."
Cố Nhu tựa đầu vào ngực Cố Nam Húc, hốc mắt đỏ hoe hỏi: "Lục ca không thích Tiểu Nhu nữa, đúng không?"
Cố Nam Húc nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Nhu để an ủi: "Em yên tâm, nhị ca cam đoan, cho dù xảy ra chuyện gì, nhị ca tuyệt đối sẽ không rời bỏ em."
"Nếu bọn họ đã rời đi, vậy cứ coi như chúng ta chưa từng có bọn họ.
"Em còn có Nhị ca, Tam ca cùng Tứ ca Ngũ ca, còn có ba mẹ."
Trong lòng Cố Nam Húc vừa nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay liền cảm thấy khó có thể tin được, đây không giống phong cách của Lục đệ.
Tuy rằng nói Lục đệ bình thường tính tình đặc biệt nóng nảy, nhưng tuyệt đối sẽ không đem cảm xúc bên ngoài mang về nhà, càng không nổi giận trước mặt Tiểu Nhu.
Lục đệ bình thường lớn tiếng nói chuyện đều sợ dọa Tiểu Nhu hôm nay làm sao vậy?
Cố Nam Húc trong lòng có chút buồn bực, nhưng cũng không có ý định truy cứu chuyện này.
Bởi vì trong mắt hắn thiếu một người cùng hắn tranh mem gái cũng rất tốt.
Chỉ là hy vọng Cố Tư An kia không hối hận, mất đi một em gái đáng yêu như vậy.
Bất quá chuyện này chẳng lẽ thật sự giống như Từ Mạn Lệ nói, đứa trẻ từ nông thôn ôm về kia đã dùng thủ đoạn quỷ quái gì?
Cố Nam Húc nghĩ đến chuyện này lắc đầu.
Mặc kệ Cố Yên kia dùng thủ đoạn gì, trái tim hắn tuyệt đối sẽ không lệch nửa phần.
"Được rồi, Tiểu Nhu đừng khóc, anh dẫn em ra ngoài chơi có được không?"
"Không phải em nói muốn mua cái váy giới hạn kia sao? Anh dẫn em đi mua."
Cố Nhu nghe được những lời này, lau nước mắt, bình tĩnh vài phần.
"Thật sao? Ba cũng không muốn mua cho em cái váy đó."
Cố Nhu bĩu môi: "Nhưng gần đây Tiểu Nhu không còn quần áo để mặc."
Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của em gái, Cố Nam Húc liền hận không thể đem trái tim ra đưa cho cô.
"Đó là bởi vì gần đây ba không có thời gian, lần sau Tiểu Nhu muốn mua cái gì liền nói, anh nhất định sẽ mua cho em."
"Anh là tốt nhất!"
"Khi nào tam ca mới trở về? Em rất nhớ anh ấy.
Tam ca lúc trước đã hứa khi nào trở về sẽ mang quà từ nước ngoài cho cô.
Tam ca trong miệng Cố Nhu, hiện tại còn ở nước ngoài tham gia cuộc thi kiến thức.
"Chắc là vài ngày nữa, anh cũng không rõ, lát nữa anh sẽ gọi điện hỏi một chút."