- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trọng Sinh
- Sau Khi Ngược Đãi, Các Anh Trai Khóc Lóc Cầu Xin Tôi Tha Thứ
- Chương 2: Trúng Gió
Sau Khi Ngược Đãi, Các Anh Trai Khóc Lóc Cầu Xin Tôi Tha Thứ
Chương 2: Trúng Gió
Cố Nhu mặc váy công chúa màu hồng, vẻ mặt ủy khuất đứng cách đó không xa: "Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, đại ca, sao anh còn ở đây?"Hơn nữa trong ngực còn ôm Cố Yên đáng ghét kia.
Sâu trong ánh mắt Cố Nhu hiện lên một tia ghen tị, đại ca có thói quen sạch sẽ, cho dù có yêu thương cô cũng chưa từng ôm cô như vậy, Cố Yên này dựa vào cái gì?
Đại ca không phải từ trước tới nay ghét cô ta nhất sao?
Cố Tư An nhìn thấy bộ dạng này của em gái mình, đau lòng không thôi: "Anh, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta nhanh đến nhà hàng thôi. Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười của Cố Nhu, cha mẹ đều đã đến nhà hàng trước rồi."
Lúc Cố Trường Phong nghe được, hai hàng lông mày càng nhíu chặt.
Mười tuổi?
Nếu như hắn nhớ không lầm, hôm nay cũng là sinh nhật lần thứ mười của Cố Yên đúng không?
Nhưng buồn cười chính là, Cố gia không ai nhớ chuyện này.
Cảm nhận sức nặng đang nhẹ nhàng dựa vào ngực hắn, Cố Trường Phong lại đau xót trong lòng.
Tiểu Yên năm nay cũng mười tuổi, tại sao lại nhẹ như vậy?
Em ấy ở Cố gia rốt cuộc đã trải qua những việc gì mới biến thành bộ dạng da bọc xương thế này?
Cố Yên muốn dùng chút sức lực còn lại từ trên người Cố Trường Phong bước xuống.
"Tiểu Yên, thân thể em quá suy yếu, bây giờ anh sẽ đưa em đến bệnh viện lấy dịch dinh dưỡng."
Cố Trường Phong vội vàng nói.
Những lời này lại bị Cố Yên giễu cợt: "Anh lại đang bày trò gì đây? Phiền Cố đại thiếu gia nhanh chóng buông ta xuống, tránh bị bẩn tay. Dù sau đối với ngươi, ta chính là rác rưởi."
Cố Trường Phong thần sắc cứng đờ, câu nói cuối cùng đúng là trước kia hắn đã nói với Cố Yên.
Đến tận bây giờ hắn mới biết những lời này thật sự có bao nhiêu đả kích.
"Tiểu Yên, anh xin lỗi. Trước đây đều là anh không đúng."
Khóe miệng Cố Yên từ đầu đến cuối đều lộ ra nụ cười châm chọc, cô không cho rằng Cố Trường Phong thật lòng đối tốt với cô.
Lúc trước cho dù cô có tốn bao nhiêu công sức lấy lòng Cố Trường Phong, hắn cũng chưa từng quay đầu nhìn cô, nói không chừng Cố Trường Phong đối tốt với cô chẳng qua là đang giận Cố Nhu.
Cố Tư An nghe được những lời này, dùng thần sắc khó tin nhìn anh trai mình.
"Đại ca, anh bị trúng gió sao? Xin lỗi cô ta làm gì?"
Ánh mắt Cố Nhu hiện lên vẻ khổ sở: "Đại ca có phải không thích Cố Nhu không? Cho nên trong lòng anh không xem Cố Nhu là người một nhà đúng không?"
Dáng vẻ này của Cố Nhu đáng thương đến mức nào, nếu đổi thành Cố Trường Phong trước kia nhất định đã sớm mặc kệ Cố Yên trong ngực, đến dỗ dành Cố Nhu trước mặt, nhưng hắn không còn là Cố Trường Phong trước kia nữa, đã chứng kiến con người thật của Cố Nhu, làm sao anh có thể bị khuôn mặt giả tạo này lừa gạt một lần nữa.
"Người nhà? Em gái tôi chỉ có một, chính là Cố Yên trong vòng tay tôi đây."
"Tránh ra, tôi sẽ đưa Tiểu Yên đến bệnh viện."
Người giúp việc và quản gia Cố gia đứng đó không xa hóng chuyện.
Khuôn mặt của họ đầy nghi ngờ.
Đại thiếu gia làm sao vậy?
Đang yên đang lành lại đối tốt với Cố Yên như vậy?
Trong lòng quản gia có dự cảm không tốt, chẳng lẽ đại thiếu gia bị thích gì sao?
Dù sao lúc trước bọn họ vì muốn lấy lòng Cô Nhu, luôn cố ý khi dễ Cố Yên.
Nếu đại thiếu gia thật sự đứng về phía Cố Yên, che chở cô em gái này thì cuộc sống sau này của họ thật không dễ dàng.
Cố Nhu vừa nghe những lời đó, nước mắt liền tuôn xuống.
"Đại ca, anh nói như vậy là ý gì, chẳng phải lúc trước anh từng nói xem Tiểu Nhu là em gái duy nhất hay sao?"
Tay Cố Nhu gắt gao nắm chặt, móng tay tưởng chừng có thể xuyên qua da thịt, nhưng trên mặt cô lại không tỏ ra biểu tình gì.
Không thể không nói tuổi còn nhỏ lại che giấu cảm xúc đặc biệt tốt, nhưng cho dù như vậy, Cố Trường Phong vẫn nhìn ra động tác nhỏ của cô.
Dù sao hắn cũng là Cố tổng trên thương trường làm mưa làm gió nhiều năm trọng sinh trở lại làm sao có thể không nhìn thấu được một đứa bé mười tuổi.
Kiếp trước hắn thật sự hồ đồ, tin vào những lời nói dối của Cố Nhu, cuối cùng rơi vào cảnh nhà tan cửa nát.
"Em gái duy nhất? Trước đây tôi đúng thật có nói những lời như vậy, nhưng có lẽ lúc đó đầu óc tôi không được tỉnh táo."
"Từ hôm nay Cố gia chỉ có một vị tiểu thư, đó là Cố Yên!"
Trong giọng nói Cố Trường Phong mang sự khẳng định, không thể chối bỏ.
Quản gia nghe được những lời này lạnh run, không dám hé răng.
Cố Tư An giận dữ: "Anh, cô ta trộm đồ của Cố Nhu anh còn nói giúp cô ta."
"Những lời anh nói có ý gì? Đây là muốn Cố Nhu rời khỏi Cố gia sao?"
"Cố Nhu cùng chúng ta lớn lên, cha mẹ sẽ đồng ý sao?"
Trong ánh mắt Cố Trường Phong tràn ngập băng sương, đứa em trai tốt của anh vẫn còn chìm trong lời nói dối của Cố Nhu.
"Bọn họ có đồng ý hay không là chuyện của họ, dù sao trong lòng anh chỉ có mình Cố Yên là em gái."
"Em luôn miệng nói Cố Yên trộm đồ, vậy anh thật sự muốn biết Cố Yên đã lấy trộm thứ gì?"
Cố Nhu nghe được những lời này, thần sắc hoảng sợ.
Cố Tư An thẳng thắn mở miệng nói: "Là vương miệng mẹ tặng cho Cố Nhu!"
"Đó chính là viên kim cương được vận chuyển từ Nam Phi đến đây để chế tạo, cả thế giới chỉ có một cái này."
Lúc Cố Tư An nói những lời này, ánh mắt căm hận nhìn Cố Yên, hắn không biết cô đã dùng thuốc gì lại có thể làm anh cả thay đổi thái độ như vậy.
Nhưng mặc kệ thế nào, hắn không cho phép bất cứ ai khi dễ Cố Nhu.
Cố Trường Phong gật đầu, mặt không biểu tình: "Nếu nhớ không lầm, chiếc vương miệng có phải luôn được đặt trong phòng thay đồ đúng chứ?"
Thân là viên ngọc quý trên tay Cố gia, Cố Nhu đương nhiên có phòng thay đồ riêng.
"Phòng thay đồ trước đây được lắp camera giám sát, phòng hạ nhân chân tay không sạch sẽ lấy trộm đồ."
"Không nghĩ hiện tại lại có ích."
Cố Trường Phong lạnh lùng nhìn Cố Nhu.
Hắn mơ hồ nhớ kiếp trước có xảy ra chuyện này nhưng không ai nhắc tới camera giám sát, bởi vì tất cả bọn họ đều nghĩ nó không cần thiết.
Em gái tâm địa thiện lương làm sao có thể nói dối đây?
Ngược lại Cố Yên được đón về từ nông thôn có lẽ thật sự không có giáo dưỡng.
Nghĩ đến đây Cố Trường Phong lại tràn ngập áy náy.
Hắn sờ tóc Cố Yên: "Tiểu Yên em yên tâm, anh nhất định sẽ trả công bằng cho em."
Cố Yên trực tiếp quay đầu, thần sắc lạnh nhạt, vẻ mặt không quan tâm.
"Không cần biết mấy người đang diễn trò gì, sự thật đối với tôi mà nói không quan trọng."
"Dù sao số lần các người hất nước bẩn lên tôi còn ít sao?"
Nhìn thấy biểu tình trào phúng của cô gái trong ngực, Cố Trường Phong chỉ thấy tim mình truyền đến từng trận co rút đau đớn, xem ra Tiểu Yên thật sự bị bọn họ làm tổn thương.
Bây giờ nói nhiều lời tốt đẹp cũng không bù đắp lại được cho em ấy, hắn nhất định sẽ dùng hành động để chứng minh cho Cố Yên thấy, hắn thật sự đã hối hận.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trọng Sinh
- Sau Khi Ngược Đãi, Các Anh Trai Khóc Lóc Cầu Xin Tôi Tha Thứ
- Chương 2: Trúng Gió