Cố Trường Phong vừa tiến vào, nhiệt độ trong phòng giảm xuống vài độ.
Nhất là khi Từ Mạn Lệ nhìn thấy Cố Trường Phong vẻ mặt lạnh lùng, lập tức run rẩy, thay đổi bộ mặt tươi cười, không còn nửa dáng vẻ hung ác như vừa rồi.
"Cái gì gọi là khi dễ? Ta chỉ là đang giáo dục con cái mà thôi."
"Trường Phong, hai ngày nay sao lại không trở về? Tiểu Nhu nhớ ngươi rất nhiều."
Cố Nhu nghe được những lời này, lập tức gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ đáng thương: "Anh, có phải anh không vần Tiểu Nhu nữa không?"
"Tiểu Nhu biết sai rồi, Tiểu Nhu không dám nữa! Ca ca không vứt bỏ Tiểu Nhu có được không?"
Bất kì ai nhìn thấy dáng vẻ này, lòng đều mềm nhũn vài phần, đừng nói đến đại ca yêu thương Cố Nhu nhất kia.
Nhưng Cố Trường Phong nhìn thấy dáng vẻ này thì thờ ơ, thậm chí ánh mắt càng lạnh vài phần.
Lại là bộ dáng này.
Hắn cũng không nhớ rõ kiếp trước có bao nhiêu lần Cố Nhu chỉ cần lộ ra biểu tình này, vô luận chuyện gì hắn cũng sẽ lựa chọn thỏa hiệp.
Chính là bởi vì bộ dáng điềm đạm đáng thương này của Cố Nhu, mới khiến hắn hết lần này đến lần khác rời xa em gái hắn.
Hắn nhớ rõ kiếp trước khi Cố Yên vừa được đón về nhà, tất cả bọn họ đều không chán ghét Cố Yên như vậy.
Ngược lại đối với muội muội xa lạ này rất tò mò.
Thậm chí ngày Cố Yên được đón về nhà, bọn họ còn cố ý tổ chức một buổi tiệc chào mừng cho Cố Yên.
Hắn nhớ rõ lúc ấy hắn cũng tặng Cố Yên một phần lễ vật.
Sau đó vì sao lại chán ghét Cố Yên như vậy?
Là bởi vì Cố Nhu đổ oan Cố Yên cắt nát váy của cô.
Hay là bởi vì Cố Yên đẩy Cố Nhu xuống cầu thang?
Cố Trường Phong cũng không nhớ rõ.
Cứ liên tiếp như vậy, hắn đối với Cố Yên cũng càng thêm chán ghét.
Nhưng tất cả những chuyện này nếu như không phải bởi vì hai mẹ con Cố Nhu và Từ Mạn Lệ, khoảng cách giữa anh em bọn họ làm sao có thể càng ngày càng xa?
Cho nên đối với mẹ con Cố Nhu, Cố Trường Phong hiện tại không chỉ chán ghét, mà còn rất hận.
"Ta nhìn thấy ngươi chỉ cảm thấy ghê tởm."
"Còn muốn ta nói bao nhiêu lần nữa? Tiểu Yên mới là muội muội ta yêu thương nhất, trên người em ấy cùng ta lưu lại cùng một dòng máu, mà ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ giả mạo mà thôi."
"Đừng tưởng rằng mình chiếm thân phận Cố gia tiểu thư, có thể làm gì thì làm."
"Ta quả thật không đánh trẻ con, bất quá có thể vì ngươi phá lệ."
Cố Nhu nghe được những lời này, hóa đá tại chỗ, cô thật không ngờ đại ca lại thật sự đối với cô lạnh lùng như vậy.
Cô càng không nghĩ tới lúc đại ca nói chuyện, trên mặt lại xuất hiện vẻ chán ghét này.
Trước kia chỉ có khi đối đãi với Cố Yên, đại ca mới lộ ra biểu tình này, đây rốt cuộc là sai ở đâu?
Rất nhanh trong mắt Cố Nhu đã tràn đầy nước mắt, cô điềm đạm đáng thương nhìn Cố Trường Phong, nghẹn ngào nói: "Đại ca, sao anh có thể đối xử với Tiểu Nhu như vậy? ”
"Tiểu Nhu rốt cuộc đã làm sai cái gì? Anh nói ra được không? Tiểu Nhu nhất định sửa."
Nghe được những lời này, Cố Trường Phong lộ ra một nụ cười.
Cố Nhu còn tưởng rằng mình còn cơ hội, vội vàng chớp chớp đôi mắt nhìn hắn.
Nhưng lời nói tiếp theo của Cố Trường Phong lại làm cô hoàn toàn mất hi vọng.
"Ngươi không làm sai cái gì, sai lầm lớn nhất của ngươi chính là xuất hiện ở Cố gia, hết lần này đến lần khác vu oan em gái của ta, còn chiếm đoạt thân phận Cố gia đại tiểu thư của em ấy."
"Nếu không phải nhờ Cố gia, sao ngươi có được cơ hội hưởng thụ tất cả? Ngươi không cảm ơn còn chưa tính, lại dám khi dễ em gái ta?"
Cố Nhu thấy thế, khóc càng thêm lớn tiếng.
Từ Mạn Lệ cũng không ngờ Cố Trường Phong lại nói ra những lời này, lập tức vỗ lưng Cố Nhu an ủi.
"Tiểu Nhu ngoan, Tiểu Nhu không khóc."
"Mẹ vẫn còn đây, chỉ cần con ở Cố gia một ngày, con chính là Đại tiểu thư Cố gia."
"Cố Trường Phong, cho dù cậu không thích Tiểu Nhu cũng không nên nói những lời như vậy, làm tổn thương trái tim Tiểu Nhu."
"Con bé tốt xấu gì cũng sống ở Cố gia mười năm, chỉ cần Hoành Vĩ không lên tiếng, đời này cô ấy chính là tiểu thư Cố gia."
"Ngược lại ngươi nhìn xem Cố Yên chết tiệt kia cắn ta thành cái dạng gì?"
Từ Mạn Lệ trực tiếp vươn tay ra, vốn tưởng rằng Cố Trường Phong nhìn thấy sẽ vì bà chủ trì công đạo, chẳng ngờ sắc mặt Cố Trường Phong không có chút thay đổi nào.
"Ngươi nói đây là em gái ta cắn? Ta chỉ có thể nói cắn rất đẹp."
Từ Mạn Lệ tức giận đến nổi khuôn mặt trở nên đỏ bừng.
"Tốt! Hai Người các ngươi..."
"Hiện tại ta gọi cho Hoành Vĩ, cậu thân là đại ca không chủ trì cho tôi thì không nói, cũng không thể không để ba cậu vào mắt đúng chứ?"
Từ Mạn Lệ sắp nổ tung rồi, bà thân là chủ mẫu Cố gia, từ khi nào phải chịu loại ủy khuất này?
Cô lau nước mắt Cố Nhu: "Tiểu Nhu chúng ta không khóc, hiện tại mẹ gọi điện thoại nói cho ba con biết."
Cố Nhu cắn môi, ủy khuất nhìn chằm chằm Cố Trường Phong.
Cô không rõ đại ca luôn luôn yêu thương cô, từ khi nào trở nên lạnh lùng vô tình như vậy.
Cố Yên này rốt cuộc cho đại ca uống thuốc gì?
Cố Nhu vừa tức vừa hận, hận không thể đi lên xé rách khuôn mặt Cố Yên.
Không phải là lớn lên trắng hơn cô ấy một chút thôi sao?
Điện thoại vừa được kết nối, Từ Mạn Lệ đã bắt đầu kể khổ.
"Hoành Vĩ, anh thật sự phải dạy dỗ lại đứa con trai lớn của anh."
"Tôi cùng Tiểu Nhu đang ở bên ngoài dạo phố, chẳng qua gặp phải Cố Yên mà thôi, nha đầu kia lại cắn tôi, ngay cả lời xin lỗi cũng không có, Trường Phong hiện tại cũng không đứng về phía tôi."
"Nói thế nào tôi cũng là phu nhân Cố gia, anh cứ để mặc bọn họ khi dễ tôi như vậy sao?"
Cố Hoành Vĩ ở đầu dây bên kia nghe được những lời này, giọng điệu vốn ôn nhu lập tức thay đổi.
"Cố Trường Phong, cậu đừng ỷ mình là tổng giám đốc Cố gia thì tôi không dám làm gì cậu!"
Cố Trường Phong nghe được những lời này, nhíu mày: "Tập đoàn Cố thị tuy rằng treo một cái danh hiệu Cố thị, nhưng chẳng có chút quan hệ nào đến ông cả. Cố tiên sinh nói những lời này là có ý gì đây?"
Cố Hoành Vĩ đại khái không ngờ, Cố Trường Phong thật sự dám kiêu ngạo như vậy, bất quá những lời này của hắn quả thật không có nói sai.
Tập đoàn Cố thị và Cố Hoành Vĩ thật sự không có nhiều quan hệ.
Hiện tại Cố Trường Phong có thể nói là người đứng đầu tập đoàn Cố thị.
Cố Hoành Vĩ nghe được những lời này, trầm mặc hiếm thấy.
Cố Trường Phong trào phúng nhếch khóe miệng, trực tiếp trả lại điện thoại di động cho Từ Mạn Lệ.
Từ Mạn Lệ không bật loa ngoài nên không biết Cố Trường Phong và Cố Hoành Vĩ nói chuyện gì
"Hoành Vĩ, ai coi đó."
"Hắn ngay cả người làm mẹ như tôi cũng không để vào mắt, hiện tại ngay cả người làm cha như anh cũng không để vào mắt."
Cố Hoành Vĩ lại tức giận nói: "Được rồi, đừng ở bên ngoài làm tôi mất mặt, còn không mau trở về cho tôi? Có chuyện gì trở về rồi nói sau."
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Đại khái là hắn cũng cảm thấy mình không tranh nổi Cố Trường Phong đi.
Dù sao tập đoàn Cố thị nếu không có Cố Trường Phong thì không thể tồn tại.
Cho nên cho dù Cố Hoành Vĩ có tức giận đến đâu, cũng không dám đá Cố Trường Phong ra khỏi tập đoàn Cố thị.
Từ Mạn Lệ vốn là muốn Cố Hoành Vĩ làm chủ cho mình, không nghĩ tới sẽ đạt được kết quả này, nhất thời ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết làm sao.
Cố Yên cười tủm tỉm nói: "Sắc mặt Cố phu nhân không tốt cho lắm, có muốn đến bệnh viện khám không?"
Từ Mạn Lệ nghe được những lời này, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Yên một cái, sau đó liền kéo tay Cố Nhu rời đi.
"Cố Yên, ngươi chờ đó, ta sẽ không để cho ngươi kiêu ngạo lâu đâu."