- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trọng Sinh
- Sau Khi Ngược Đãi, Các Anh Trai Khóc Lóc Cầu Xin Tôi Tha Thứ
- Chương 11: Khen Ngợi
Sau Khi Ngược Đãi, Các Anh Trai Khóc Lóc Cầu Xin Tôi Tha Thứ
Chương 11: Khen Ngợi
Cố Trường Phong đưa mắt nhìn tất cả, không thể hiện cảm xúc gì trên khuôn mặt.Tất cả do người phụ nữ này tự làm tự chịu, không đáng để tha thứ.
Hai tên bảo vệ làm sao thoát khỏi chuyện này, cho dù ngu ngốc đến đâu cũng hiểu ra, người đàn ông trước mặt không thể đắc tội, nhất thời không dám lên tiếng.
May mắn cho bọn họ là không ai để ý đến, nếu vừa rồi bọn họ thật sự đuổi người, e là khó sống.
Người phụ nữ bị đá một cước cũng không dám hé răng, cô chỉ hi vọng có thể giữ lại được công việc này.
Sau tất cả, công việc này là dễ dàng và kiếm được nhiều tiền nhất.
Tổng giám đốc hiện tại còn chưa lo bản thân chưa được làm gì tốn công sức lo cho người phụ nữ này làm gì.
"Cố tổng, hiện tại quần áo của ngài đều ướt, hay là vào bên trong thay quần áo, nghỉ ngơi một chút?"
"Văn phòng của tôi vừa hay có máy sấy, tuyệt đối không thể để cô bé trong tay ngài bị cảm lạnh."
Dù cho tổng giám đốc có nói thêm lời nào Cố Trường Phong vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng, thờ ơ như trước.
Tổng giám đốc gấp đến độ sức đầu mẻ trán, nhà đầu tư lớn nhất của Vân Hạc sơn trang bọn họ chính là tập đoàn Cố thị.
Nếu bây giờ Cố thị đột nhiên thu hồi vốn chẳng phải tòa nhà này sẽ gặp khủng hoảng lớn hay sao?
Ánh mắt tổng giám đốc bỗng nhiên dừng trên người cô bé trước mắt, khuôn mặt xinh đẹp như được tạc tượng, làn da mịn màng như viên ngọc được mài dũa tỉ mỉ, trông lại giống Cố tổng như vậy?
Không phải là em gái Cố tổng đó chứ?
Hắn đã sớm nghe qua Cố Trường Phong rất nuông chiều em gái, chuyện gì cũng lấy em gái làm đầu.
Nghĩ đến đây trong mắt tổng giám đốc hiện lên một tia sáng.
"Vị này là Cố tiểu thư đúng không? Cùng Cố tổng quả thật giống nhau."
"Cố tiểu thư thật xinh đẹp, không thua kém sao nhí nào trên TV cả."
"Trời mưa to như vậy, Cố tiểu thư có bị ướt ở đâu không?"
"Trong văn phòng thúc thúc có trái cây cùng bánh ngọt, có muốn đi vào ăn một chút hay không?"
Cố Yên nghe được giọng điệu dỗ dành trẻ con này, nội tâm mười phần ghét bỏ.
Nhưng sắc mặt Cố Trường Phong lại hòa hoãn vài phần, nhất là khi tổng giám đốc nói hai người bọn họ trông giống nhau.
Khóe miệng Cố Trường Phong thậm chí còn nở nụ cười khó nhìn thấy, hai người họ đương nhiên là giống nhau, bởi vì bọn họ chính là anh em ruột cùng một mẹ sinh ra.
Cố Trường Phong vốn không muốn vào nhưng nghĩ đến Cố Yên nên cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Tổng giám đốc thở phào nhẹ nhõm, lời đồn bên ngoài quả nhiên không sai.
Thời điểm mấu chốt vẫn là tiểu công chúa Cố gia này có tác dụng.
Người phụ nữ kia còn muốn tiếp tục cầu xin, nhưng tổng giám đốc đã ra hiệu cho bảo vệ đuổi cô ta ra ngoài.
Hắn thật vất vả mới làm cho Cố tổng nguôi giận được một chút, nếu để người phụ nữ này làm loạn lần nữa, vậy thì không được.
Cố Trường Phong nắm chặt tay Cố Yên, đi được nửa đường thì bỗng nhiên dừng bước.
"Vân Hạc sơn trang đã xây xong chưa?"
Tổng giám đốc không biết vì sao Cố tổng đột nhiên nhắc chuyện này, nhưng cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng trả lời: "Gần như đã được xây dựng xong."
Cố Trường Phong gật gật đầu, ngồi xuống trước mặt Cố Yên: "Tiểu Yên, hai ngày trước là sinh nhật của em, anh còn chưa tặng quà gì, mua nhà cho em có được không?"
Cố Yên nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy khó hiểu: "Cố thị không phải sắp phá sản rồi sao? Anh làm sao còn tiền để mua nhà?"
Trung tâm thành phố vốn là nơi tất đất tất vàng, giá nhà đương nhiên sẽ không rẻ.
Hơn nữa nhìn thái độ kiêu ngạo vừa rồi của người phụ nữ kia, gia nhà nơi này chắc chắn không tầm thường.
Nụ cười của tổng giám đốc cứng đờ.
Tập đoàn Cố thị sắp phá sản?
Chuyện này lúc nào sao hắn không biết?
Hơn nữa cũng không một tin tức nào được truyền ra.
Tổng giám đốc đem ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Cố Trường Phong, Cố Trường Phong lạnh lùng nhìn lại hắn một cái.
Tổng giám đốc không thể suy đoán được, có lẽ đây là một chiến thuật kinh doanh mới, cố ý để đối thủ lơ là mà thôi.
Một nhân vật lớn như Cố tổng cũng chưa đến lượt hạng nhỏ nhoi như hắn đánh giá.
"Công ty không có bao nhiêu tiền, bất quá hạng mục tòa nhà này là của anh, có thể tặng cho em."
Cố Yên nhíu mày, trên đời còn có chuyện tốt như thế này sao?
Cô cũng không từ chối, nếu sau này Cố thị thật sự phá sản, có thể bán đi để lấy chút tiền.
Nghĩ đến đây Cố Yên vui vẻ chấp nhận.
Cố Trường Phong vốn tưởng rằng Cố Yên sẽ cự tuyệt món quà của hắn, không ngờ cô lại đáp ứng sản khoái như vậy.
Trong lúc nhất thời có chút vui không kiềm được, nếu biết trước như thế hắn sẽ tặng cho cô thêm hai căn nữa.
Cố Trường Phong âm thầm hạ quyết tâm, sau này phải tiếp tục kiếm nhiều tiền hơn nữa để tích góp của hồi môn cho Cố Yên.
"Đợi lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý đến làm thủ tục."
Tổng giám đốc liên tục gật đầu, làm sao hắn không chịu chứ?
Cố tổng muốn diễn kịch, hắn ngoài phối hợp thì có thể làm gì được?
Dù sao đây chính là kim chủ lớn nhất của hắn, nếu lỡ đắc tội thì phải làm sao?
Bởi vì trời mưa, nên không thể mua sách, nhưng Cố Trường Phong vẫn để ý đến, bảo trợ lý mua một đống sách về lập trình mang về.
"Tiểu Yên nếu cảm thấy hứng thú, anh sẽ tìm người dạy cho em, như vậy sẽ tiến bộ nhanh hơn."
Cố Yên cau mày nhìn đống sách trước mặt, nghe Cố Trường Phong nói đôi mắt nhất thời sáng lên.
Đúng vậy, tại sao cô lại không nghĩ đến việc tìm giáo viên?
Nếu có người chỉ dạy, cô sẽ tiến bộ nhanh thêm chút.
Nhưng cô đã có sẵn nền kiến thức cơ bản, giáo viên bình thường e là không dạy được.
Bất quá những suy nghĩ này Cố Yên sẽ không nói ra, sau tất cả cô cũng chỉ là đứa bé mười tuổi, nói ra sợ rằng người khác nghĩ cô đang khoe khoang.
"Chuyện tìm người chỉ dạy không phiền đến anh."
"Đây là phòng của em?"
Cố Trường Phong theo bản năng nhanh chóng gật đầu.
"Nếu nơi này đã là phòng của em, vậy phiền anh ra ngoài, em không thích phòng của mình có thêm người khác."
Cố Yên nói chuyện cực kỳ lạnh lùng.
Cố Trường Phong cười khổ, không tình nguyện rời đi, hắn cũng không muốn em gái chán ghét mình thêm chút nào nữa.
"Tiểu Yên, vậy anh ra ngoài trước, có việc gì cứ gọi cho anh."
Cố Yên ngồi trước bàn im lặng không nhúc nhích, chờ Cố Trường Phong ra ngoài thì lập tức mở máy tính.
Cái máy tính này là Cố Trường Phong sợ cô nhàm chán nên cố ý mua về, không nghĩ tới hiện tại lại có ích.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trọng Sinh
- Sau Khi Ngược Đãi, Các Anh Trai Khóc Lóc Cầu Xin Tôi Tha Thứ
- Chương 11: Khen Ngợi