Chương 8: Ánh tịch dương chói mắt

Hứa Tịch Lam mỉm cười, nhưng là độ cong trên môi giảm đi vài phần, tiếu ý trong ánh mắt cũng gần như biến mất. Nhiệt độ xung quanh dường như có hơi lạnh.

Tạ Doãn Phong vô cùng bối rối, im bặt không nói lời nào, trơ mắt nhìn tới giáo sư dẫn theo Đường Cẩn Du đi về hướng ngược lại.

Tại sao hắn lại có cảm giác, bản thân dư thừa tới vậy?

Nhưng chính là giáo sư tên Hứa Tịch Lam kia, mỹ mạo diễm lệ, có điều...

Thật sự không phải đơn giản.

Đường Cẩn Du sóng vai đi cùng với Hứa Tịch Lam, bàn tay cô vẫn như cũ đặt lên vai nàng, vài lần Đường Cẩn Du muốn nói lại thôi, mặc cho đối phương dẫn mình đi. Ngoài trời đã sớm ngả màu hoàng hôn, ánh tịch dương xế tà chiếu lên khung cửa, tan vào mặt đất tạo thành hai cái bóng đen dài. Xung quanh rất im ắng, có lẽ vì học sinh đã ra về hết, giáo viên chỉ còn lại mấy người, tĩnh lặng đến nỗi cả thế giới dường như thu hẹp lại.

Mà trong đáy mắt Đường Cẩn Du, lại chỉ phản chiếu thân ảnh của duy nhất một người.

Người ấy mặc ánh hoàng hôn buông xuống, nửa người chìm trong ráng chiều quánh đặc, mái tóc đen tuyền thơm mùi nắng cùng bông tai đính hồng ngọc càng thêm diễm lệ. Sườn mặt lộ ra vô cùng tinh xảo, giống như là được đẽo gọt, nước da trắng ngần vô cùng nổi bật. Một thân tây trang nghiêm chỉnh, lại ở nơi cổ bung hai nút áo, xương quai xanh tựa điêu khắc lộ ra, dường như được nắng nhỏ giọt vào đó.

Cổ họng Đường Cẩn Du vô thức lên xuống. Có thể là vì khẩn trương, cũng có thể vì nguyên do khác, nàng chính mình cũng không biết.

Nắng chiều cùng người này tương phản không có điểm chung, nhưng đặt bên cạnh lại giống bức tranh hội hoạ đặc sắc, bất cứ khi nào đều có thể dễ dàng thu hút ánh nhìn.

Mà nơi cổ tay bị nắm qua, dường như có phản ứng.

Lòng bàn tay giáo sư thật sự rất ấm áp.

Tới mức muốn bỏng rát.

Đường Cẩn Du cảm thấy trong phút chốc, dường như ngay đến thời gian cũng giống như ngừng trôi. Tầm mắt của nàng vốn hạn hẹp, nay chỉ thu lại duy nhất thân ảnh của người trước mắt.



Ráng chiều phủ lên đôi vai, vừa diễm lệ lại xa cách.

Mà trong đôi mắt của nàng, chỉ độc nhất một bóng người phản chiếu.

Hứa Tịch Lam.

Hứa Tịch Lam.

Gió nhẹ khẽ thổi qua, lá thu đỏ nâu bay đầy trời. Một khắc kia, dường như nàng bị bóng lưng trước mặt làm mờ mắt, khiến lòng rối loạn.

Chỉ là một bóng dáng, lại khiến người ta không nhịn được mà quên cả hô hấp.

Đường Cẩn Du đang lúc chìm trong hàng vạn suy nghĩ, đột nhiên người phía trước mở lời bằng một câu không đầu không đuôi.

"Em có người bạn thật tốt, lo lắng cho em nhiều như vậy."

Ngữ điệu không mặn không nhạt, hoàn toàn không nghe ra đang ẩn giấu cảm xúc gì.

Đường Cẩn Du không phủ nhận, nhẹ nhàng đáp lại: "Vâng, Doãn Phong rất tốt."

Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ, không rõ mang theo dụng ý gì.

Đi dọc hành lang đã đến phòng giáo viên, Hứa Tịch Lam rốt cuộc buông tay nàng ra, chậm rãi mở cửa sau đó nhường Đường Cẩn Du bước vào trước. Sau khi Đường Cẩn Du vào trong phòng nàng mới xoay người đóng cửa lại ngăn cách với bên ngoài. Một khắc cánh cửa đóng lại chỉ lộ ra kẽ hở, đôi mắt Hứa Tịch Lam giống như phát ra quang mang, ánh mắt ngoan độc tới quỷ dị. Giống như một hồ nước thoạt nhìn bề nổi đẹp đẽ, bên dưới lại ẩn chứa nguy hiểm khôn lường.

Phòng giáo viên giờ chỉ còn lại hai người.