Chương 3: Thiên tài dương cầm

Đường Cẩn Du đến trường đúng giờ như mọi ngày, trời cuối thu, vệt sáng đọng lại trên mặt đất, không gian thoang thoảng mùi đất ẩm và nắng dịu nhẹ ban mai. Đại học Trường An học sinh qua lại rất nhiều, Đường Cẩn Du hoà lẫn với dòng người bước đi, cũng không để tâm đến những ánh mắt đang dòm ngó mình, dường như nếu ví đó là những viên đạn, chắc hẳn người nàng đã không đếm được biết bao nhiêu là lỗ hổng.

Ánh mắt thiếu nữ tương đối lạnh nhạt, giống như bất cứ ai cũng đều không để vào mắt.

Dòm chiếc đồng hồ trên tay một chút, tính toán thời gian vào lớp còn tận hai mươi phút hơn, Đường Cẩn Du nghĩ nghĩ một lát, bước chân chậm rãi đi đến căn phòng nằm ở góc khuất hành lang.

Căn phòng có cửa kéo trông không khác biệt lắm so với bất cứ phòng nào của toà học này, chỉ là trên đầu cố định một chiếc bảng, ở đó ghi dòng chữ cứng nhắc màu đen đậm: “Phòng tư vấn tâm lí” Đường Cẩn Du không do dự nắm lấy tay nắm cửa bằng kim loại lạnh lẽo, giống như đã quá quen thuộc, cũng không biết chính mình đã đi đến nơi này bao nhiêu lần trong trường.

Nhưng khi bước chân tiến vào, đập vào mắt là một thân ảnh lạ hoắc lúi húi thu dọn, trên người mặc bộ đồ nhân viên.

Có người trong phòng.

Đường Cẩn Du xẹt qua một tia ngạc nhiên nơi đáy mắt, nhưng rất nhanh liền biến mất, nhìn thấy người nào đó trông như đang dọn dẹp lại căn phòng, mang đến một vài thứ đồ rồi rời đi. Trước khi đi còn không quên chào nàng vài câu. Đường Cẩn Du nhìn đến người lạ nọ, không giấu nổi tò mò mở miệng: “Xin hỏi cô đây là đến chuyển đồ của ai vậy?”

Người lạ mặt hơi ngẩn ra, sau đó cũng vội vàng đáp lại: “Giáo sư mới chuyển tới từ nay sẽ làm việc tại đây, tôi phụ trách dọn dẹp lại căn phòng và mang đồ đến.”

Đường Cẩn Du mày hơi nhướng, sau đó chỉ đáp lại một câu cảm ơn, nhìn căn phòng sạch sẽ ngăn nắp trước mặt có chút đăm chiêu.

Vốn là chỉ định ngó qua nơi này có giữ lại đồ của giáo sư Lý, nhưng xem ra mọi thứ đều được thay thế bởi đồ của giáo sư mới kia - cũng là bác sĩ phụ trách tư vấn tâm lí tiếp theo sau giáo sư Lý làm việc ở đại học Trường An.

Căn phòng thông thoáng rộng rãi, có bộ bàn ghế sô pha vải nỉ cùng thảm ba tư hoạ tiết vô cùng tỉ mỉ, thêm tủ kính đựng đồ uống trà dao nĩa, và đặc biệt - có vẻ như vị giáo sư mới tới kia rất ham mê đọc sách, bằng chứng là trong căn phòng xuất hiện thêm hai ba giá sách chật ních những cuốn sổ dày cộp, cuốn từ điển, tiểu phẩm và cả báo chí. Cửa sổ đối diện cùng rèm voan màu be tung bay trong gió nhẹ, làm dậy lên mùi hoa sữa ngai ngái, khiến Đường Cẩn Du có chút mơ màng. Cho đến khi tầm mắt nàng ngưng trên bàn làm việc, nơi sắp xếp gọn ghẽ đồ dùng trên đó, nào là bút giấy, đồng hồ, quả địa cầu, vân vân. Thế nhưng có một thứ thu hút sự chú ý của Đường Cẩn Du.

Trên bàn có một chiếc lọ nhỏ, vỏ ngoài làm từ thuỷ tinh trong suốt, đến nỗi mà ta có thể thấy ruột bên trong chứa đầy thứ gì đó màu đen sẫm. Vỏ có viền bạc ánh kim, trông rất đắt tiền, và có vẻ như chủ nhân của nó phải bỏ ra một số tiền xứng đáng. Ban đầu Đường Cẩn Du nghĩ đó là lọ mực, nhưng nơi này không có bút lông. Vì thế nàng đánh bạo tiến gần tới, mở lọ chứa dung dịch đen như keo đó ra, một mùi nồng đánh vào khứu giác—

Là thuốc sơn móng tay.

Giáo sư Lý không bao giờ động đến thứ này.



Không mất quá lâu để Đường Cẩn Du đoán được người sẽ thay thế giáo sư Lý sắp tới sẽ là nữ học sĩ.

Đường Cẩn Du cũng không nghĩ nhiều, suy cho cùng bác sĩ nữ sẽ dễ làm việc hơn. Nàng đặt lọ sơn móng về vị trí cũ, sau đó đóng cửa cẩn thận rồi quay về lớp học.

—-

Kì thật mỗi ngày trôi qua của Đường Cẩn Du đều rất đạm bạc, trừ bỏ những ánh nhìn của người khác đi thì cuộc sống của nàng an ổn mà trôi qua. Gia cảnh tốt, thành tích tốp đầu, nhân cách không có gì đáng chê, lại biết chơi đàn. Nói học bá cũng chẳng sai, người như vậy lại cần tiếp nhận điều trị tâm lí, như thế nào cũng cảm thấy khó hiểu.

Chuyện này cũng chỉ có hai người trong trường biết, cả hai đều là bạn của Đường Cẩn Du.

Thật ra việc điều trị tâm lí này cũng không có gì quá đáng sợ, chỉ đơn giản là ngồi tâm sự với nhau đôi chuyện, giúp thư giãn giải toả căng thẳng, đôi lúc cũng sẽ làm vài bài kiểm tra tâm lí. Nói chung cũng không có cái gì quá nặng nề, điều trị tâm lí không có nghĩa người bệnh tam quan vặn vẹo, hay là có vấn đề về não bộ.

Mọi thứ của Đường Cẩn Du đều rất bình thường.

Bình thường một cách hoàn hảo.

Tiếng nhạc du dương trầm bổng phát ra từ một căn phòng nhỏ gần hành lang, thanh âm lặng lẽ theo giai điệu, lên xuống có tiết tấu tạo thành một bản hoà ca không lời. Từng phím đàn cùng đốt ngón tay chậm rãi nối tiếp, không vội vã, bàn tay tinh xảo cùng khớp tay đẹp đẽ múa lượn trên dương cầm, giống như hoạ sĩ phác hoạ nên bức tranh âm sắc tuyệt đẹp. Nắng bên ngoài tràn vào căn phòng đơn sơ không có ánh sáng, độc nhất một người ngồi trên ghế cùng cây dương cầm với thiết kế tinh tế trước mặt.

Đường Cẩn Du ngồi đó, chính giữa căn phòng, mái tóc đen tuyền hoà lẫn với nắng mật tan trên tóc tạo thành một vùng cam đặc quánh. Gương mặt với đường nét nhu hoà giờ khắc này nghiêm túc đến lạ kì, nét mặt cương nghị cùng đôi môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt khép hờ, tận hưởng chính giai điệu mà mình đã tạo ra.

Nốt nhạc rơi xuống nắng vàng, hoà lẫn với gió hè cùng mây trôi qua thiên thai. Ngân đến nốt cao nhất rồi chậm rãi rơi vào thinh lặng.

Mãi đến khi bản nhạc dừng lại Đường Cẩn Du mới mở mắt.

Bên tai thay vì im lặng như mọi buổi trưa khác khi mà học sinh đã ra về hết, hôm nay như thế nào lại truyền đến một âm thanh nom giống tiếng vỗ tay. Đường Cẩn Du phản ứng ban đầu là cứng đờ người, sau đó lập tức quay đầu về hướng phát ra âm thanh, có chút không vui khi có người nghe lén nàng tập đàn. Là từ lúc nào? Bản thân vậy mà không cảm nhận được có người đang tới gần, hơn nữa cũng không biết đã ở đây được bao lâu.

Ấy thế mà khi quay đầu... lại chính là người phụ nữ ấy.