Nửa giờ sau, Tiết Tiết xuất hiện.
Tất cả mọi người đang chờ cô.
Người không liên quan được mời trở về, lưu lại cũng chỉ có ba mẹ hai nhà, còn có đương sự Lộ Kỳ Thịnh.
Ngay cả Tiết Từ cũng vì công việc mà rời đi trước.
Dù yêu thương Tiết Minh Châu, nhưng phần yêu thương này phải được đặt sau sự nghiệp.
So với Tiết Xuân An còn tốt hơn.
Có lẽ là vì huyết mạch giống nhau chảy trong người, tình rình Tiết Xuân An và Tiết Từ rất giống nhau ở một khía cạnh nào đó, Tiết Từ là người đầu tiên chấp nhận Tiết Xuân An trở lại Tiết gia ở Hoài Bắc, cũng không quan tâm thân phận của cô là người xa lạ hay là người nhà.
Cho nên lúc trước Tiết lão gia mới đem chuyện nhận Tiết Xuân An giao cho Tiết Từ làm.
Bởi vì lão gia biết rất rõ ràng bản tính của đứa cháu mà một tay ông dạy dỗ.
Tiết Tiết cũng cảm nhận được từ trong trí nhớ của Tiết Xuân An.
Cô cảm thấy Tiết Từ có lẽ không lạnh nhạt như vẻ bề ngoài, chỉ là anh ấy không biết phải thể hiện như thế nào để có thể bày tỏ lòng tốt với Tiết Xuân An, trong khi vẫn bảo toàn tình cảm với Tiết Minh Châu. Dù sao, so với Tiết Minh Châu từ nhỏ đã thích làm nũng, tính cách Tiết Xuân An sẽ không dễ dàng gần gũi với Tiết Từ người không quen chủ động.
Tiết Tiết cảm thấy thời gian có thể chứng minh, đối với Tiết Xuân An mà nói, đó không có ý nghĩa gì lớn.
Ánh mắt lười biếng đảo qua tất cả mọi người có mặt ở đây.
Vợ chồng Tiết Mậu nhìn cô với ánh mắt lo lắng nhưng không đồng tình, Tiết Mạnh Võ thấp giọng nói chuyện với Lộ Kỳ Thịnh với sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt Lâm Khê Vân hoảng hốt, còn Tiết Minh Châu rúc vào lòng Lâm Vân Khê khóc lớn.
Bởi vì Tiết Tiết xuất hiện, tất cả mọi người đều dừng động tác.
Ai cũng không nghĩ tới Tiết Tiết "Sửa sang lại một chút" đã là nửa giờ.
Tiết Minh Châu khóc đến cuối cùng, thiếu chút nữa ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được.
May mắn, cô ta vừa mới đối mặt với ánh mắt áy náy và bất lực của Lộ Kỳ Sinh, cảm xúc kìm nén đã lâu ngay lập tức bộc phát, khóc đến mức khiến mọi người tin rằng, gặp phải chuyện này đối với cô ta mà nói là đả kích lớn cỡ nào.
Chị gái không có quan hệ huyết thống và vị hôn phu sắp bước vào lễ đường.
Tận mắt vạch trần "gian tình" của hai người, cho dù là ai cũng sẽ đồng tình với cảnh ngộ của cô ta.
Tiết Minh Châu chính là bởi vì lo lắng đến điểm này, nên mới an bài mấy chỉ em tốt ở lại Tiết gia.
Mặc dù, Tiết Mạnh Vũ ngay từ đầu đã cưỡng chế ngậm miệng, tin đồn không bao giờ có thể bị ngăn cản bởi một người, vừa rồi Tiết Minh Châu có nhìn qua vòng bạn bè, phát hiện mọi người đang truyền chuyện này.
Mục đích cuối cùng cũng đạt được.
Tiết Minh Châu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ khi ngước mắt lên, tình cờ đối mặt với Tiết Tiết đang cười như không cười nhìn chằm chằm cô ta.
Trong nháy mắt, Tiết Minh Châu dựng tóc gáy, có loại ảo giác tâm tư đều bị nhìn thấu.
Mọi thứ dường như không có gì để che giấu.
Cô ta nhịn không được dựa vào người Lâm Khê Vân, đồng thời đem cả khuôn mặt vùi vào trong ngực bà, để che khuất ánh mắt sắc bén của Tiết Tiết.
Lâm Khê Vân phục hồi tinh thần, nhìn về phía Tiết Tiết.
Tiết Tiết lúc này đã thu hồi ánh mắt lại.
Cô đang thưởng thức đôi bông tai của mình.
Bông tai được thiết kế theo hình tua rua, nhẹ nhàng lại xinh đẹp, treo trên vành tai trắng nõn, ánh bạc lấp lánh, rực rỡ chói mắt.
Thấy cô vẫn thản nhiên, thật vất vả lắm Tiết Mạnh Võ mới bình tĩnh lại.
"Tiết Xuân An!"
Cả tên lẫn họ, trong mỗi từ đều xen lẫn tức giận.
"Ở đây." Buông tay xuống, cô mỉm cười đáp: "Tai tôi không bị điếc, ngài nhỏ giọng chút."
"..."
Không ai nghĩ rằng Tiết Tiết sẽ nói chuyện với Tiết Mạnh Võ như vậy.
Trước đây, quan hệ giữa Tiết Xuân An và ba mẹ ruột không mặn không nhạt, nhưng mà tôn trọng nên có đều có, ngoại trừ chuyện đòi đi Bắc Kinh học, trên cơ bản Tiết Xuân An chưa từng phản kháng Tiết Mạnh Võ.
Cho nên Tiết Mạnh Võ nhất thời cũng không kịp phản ứng.
Cho đến khi Tiết Tiết đến gần, nương theo mùi thơm xa lạ tiến vào mũi, ông mới nhận ra quyền uy của mình bị khiêu chiến.
Có người bề ngoài thoạt nhìn tao nhã, phong độ nhẹ nhàng, kỳ thật trong xương cốt có khắc giáo điều cổ xưa, đem tất cả ý kiến trái ngược khinh thường.
Giống như ba của Tiết Xuân An, Tiết Mạnh Võ.
"Mày!"
"Thế nào, ba cũng giống như mẹ, định phán xét tôi rồi cho tôi một cái tát vào mặt sao?"
Nghe vậy, Tiết Mạnh Võ trợn mặt không thể tin, bả vai ông run rẩy, gân xanh trên cổ nổi lên, nhảy dựng lên, nhìn vô cùng đáng sợ.
"Xuân An..." Vương Tiểu Lan là người tỉnh táo đầu tiên. "Sao con nói chuyện với Tiết tiên sinh... Sao con có thể nói chuyện với ba con như vậy?"
"Đúng vậy." Tiết Mậu cũng không ngờ rằng chuyến đi hiếm hoi này bọn họ lại gặp phải chuyện như vậy. "Có chuyện gì mọi người ngồi xuống từ từ nói, đừng hành động theo cảm tính..."
Tiết Tiết nhìn ra được giọng điệu ba mẹ nuôi quan tâm hơn là trách móc, cho nên cô cũng không phản bác lại, chỉ nhưỡng mày, có chút bất lực nói. "Tôi ngược lại muốn nói thật tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là bọn họ phải cho tôi nói nha."
Lời nói không chút mỉa mai khiến Tiết Mạnh Võ thiếu chút nữa không thể nói.
Tiết Tiết không chút nghi ngờ, nếu như hiện tại trong tay có cây gậy, Tiết Mạnh Võ nhất định sẽ trực tiếp vung gậy xuống.
Đáng tiếc trong tay ông không có cây gậy nào, Lộ Kỳ Thịnh mở miệng, cũng làm cho Tiết Mạnh Võ tạm thời ngăn chặn tính tình.
Cũng không phải ông sợ hậu bối này, chỉ là Tiết Mạnh Võ sĩ diện, chỉ cần ông còn chút lý trí, ở trước mặt "người ngoài", cho dù trong lòng đã tức giận đến bốc khói, ông cũng sẽ kiềm chế.
Sau đó, chờ cơ hội trả thù.
Cho nên kiếp trước, từ "chuyện xấu" của Tiết Xuân An náo loạn đến mức mọi người đều biết, một chút yêu quý đối với con cái còn sót lại trong lòng Tiết Mạnh Võ cũng tan thành mây khói.
Đây là người nhà của Tiết Xuân An.
Một người mẹ có bí mật, thiên vị con gái nuôi, còn có một người ba coi trọng thể diện, tính toán chi li, cẩn thận cân nhắc mọi thứ.
Hai người thật sự rất xứng đôi.