Chương 4: Chính là tớ thèm côn ŧᏂịŧ của cậu.

Chương 4: Chính là tớ thèm côn ŧᏂịŧ của cậu.

Thích Âm sung sướиɠ.

Mà thằng nhỏ của Kỷ Lưu Thành vẫn còn cứng ngắc, côn ŧᏂịŧ lớn vốn nhạt màu mà hiện giờ bởi vì ứ máu quá độ mà trở nên đỏ thẫm đáng sợ, phía trên không chỉ nổi lên gân xanh mà còn giống như muốn nổ tung vậy.

Chỉ thiếu chút nữa, Thích Âm biết, chỉ cần mình đi qua cho Kỷ Lưu Thành chút an ủi thì Kỷ Lưu Thành có thể thoải mái bắn ra ngay lập tức, nhưng Thích Âm càng không muốn giúp anh.

“Tớ đi sang phòng cách vách đây.”

Thậm chí Thích Âm chỉ quăng lại một câu nói này liền rời đi không quay đầu lại.

Đệt.

Chuyện này là sao?

Kỷ Lưu Thành cầm lấy côn ŧᏂịŧ, ngẩn người nhìn bóng lưng Thích Âm rời đi.

Này mẹ nó rốt cuộc là có ý gì?

Trước ngày hôm nay, Kỷ Lưu Thành vẫn luôn đơn thuần coi Thích Âm là em gái ngoan của mình, anh đảm bảo mình chưa bao giờ có ý định với Thích Âm trên phương diện này, mà Thích Âm cũng chưa từng ở trước mặt anh biểu lộ ra chút nào suy nghĩ muốn quan hệ với anh.

Nhưng mà mới vừa rồi, vậy mà người em gái tốt này lại lột quần anh ra vuốt ve côn ŧᏂịŧ, còn dùng nó ma sát tiểu huyệt?

Chuyện này là sao?

Nghĩ đến cảm giác non mềm, trơn trượt của tiểu huyệt con gái, dươиɠ ѵậŧ của Kỷ Lưu Thành lại không nhịn được run run.

“Đệt…”

Đây rốt cuộc là cái gì?

Cảm giác muốn nổ tung xâm lấn đến đại não, Kỷ Lưu Thành đã không còn năng lực suy nghĩ nữa, anh với lấy chiếc qυầи ɭóŧ trắng của Thích Âm ném ở bên cạnh phủ lên côn ŧᏂịŧ của mình, rồi bắt đầu nhắm hai mắt tự cấp tự túc chuyển động lên xuống.

Đến cuối cùng sung sướиɠ vẫn là sung sướиɠ, nhưng trong đầu Kỷ Lưu Thành tất cả đều là Thích Âm.

Bộ ngực trắng nõn đầy đặn kia của Thích Âm.

Đầṳ ѵú phấn hồng mê người kia của Thích Âm.

Còn có tiểu huyệt mập mạp non mềm kia của Thích Âm.

Kỷ Lưu Thành bắt đầu hối hận vừa nãy không tiến vào, trong lúc cao trào, anh thậm chí còn nổi lên ảo tưởng chính mình cắm côn ŧᏂịŧ vào tiểu huyệt, có cảm giác mềm mại như được bánh bao bọc lấy.

Như vậy nhất định sẽ sung sướиɠ đến nổ tung.

Vì thế Kỷ Lưu Thành ở trong mộng tưởng bắn ra.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nóng bỏng phun lên qυầи ɭóŧ của Thích Âm làm loang lổ một mảnh.

Chờ dư vị qua đi, Kỷ Lưu Thành nhìn qυầи ɭóŧ trong tay mình, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Không ngờ cô nhóc Thích Âm này luôn ăn mặc thành thục như vậy, bên trong lại mặc loại qυầи ɭóŧ có kiểu dáng bảo thủ thế này.

Nếu như cô mặc loại qυầи ɭóŧ ren như mấy diễn viên trong phim A thì sẽ mê người như thế nào nhỉ?

Kỷ Lưu Thành suy nghĩ càng ngày càng xa, khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần, rốt cuộc anh cũng ý thức được tội ác của mình.

Sao có thể làm loại chuyện yy này với em gái nhỏ mà mình đã nhìn nó lớn chứ? Đây không phải là cầm thú sao?

Nhưng Kỷ Lưu Thành thay đổi suy nghĩ một chút, hôm nay không phải là Thích Âm tới trêu chọc anh trước sao?

“Cô nhóc này rốt cuộc là thế nào?”

Chẳng lẽ thật sự là tức giận với bạn trai, cho nên tới tìm anh nổi giận?

Vừa nghĩ rất có thể là chuyện này, Kỷ Lưu Thành lập tức khó chịu vô cùng.

Nếu như thật sự bị người con trai khác làm cô buồn bực, thì Thích Âm chỉ cần nói với anh một tiếng, anh sẽ tự nhiên không nói hai lời trả thù cho Thích Âm, nhưng bây giờ Thích Âm không nói gì cả chỉ đi đến trêu chọc anh, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?

Kỷ Lưu Thành cảm thấy mình phải hỏi rõ.

Anh tắm xong, tùy tiện tìm một cái khăn quấn quanh eo rồi đi sang gõ cửa phòng cho khách ở cách vách.

“Âm Âm.”

Bên trong không có tiếng trả lời.

“Thích Âm?”

Thích Âm vẫn không có ý định đáp lại anh.

Kỷ Lưu Thành vốn khó chịu, lúc này lực đạo gõ cửa liền gia tăng: “Nếu không ra thì tớ sẽ đạp cửa vào đấy.”

Nửa phút sau, Thích Âm đi ra mở cửa cho Kỷ Lưu Thành.

Có lẽ cô vừa tắm lần nữa, mái tóc ướt nhẹp xõa ở bên vai, còn có mấy lọn trượt xuống dưới ngực.

Kỷ Lưu Thành cảm thấy trên người nóng ran lên một chút, liền di dời tầm mắt sang bên cạnh.

Thích Âm dựa vào cạnh cửa hỏi anh: “Cậu muốn làm gì?”

Kỷ Lưu Thành hít sâu một hơi, lần nữa nhìn về phía cô: “Lời này đáng ra phải là tớ hỏi cậu chứ? Vừa này cậu làm gì vậy?”

Thích Âm vén lọn tóc ra sau tai, cười cười với Kỷ Lưu Thành, đôi môi kiềm diễm khẽ mím lại, khạc ra hai chữ: “Ngu ngốc.”

Kỷ Lưu Thành: “…”

Thích Âm sau khi nói xong hai chữ kia liền đóng cửa, nhưng lần này Kỷ Lưu Thành đã đi trước một bước, đem nửa người tiến vào.

“Cậu mau nói rõ ràng cho tớ!” Kỷ Lưu Thành quả thật càng trở nên mơ hồ.

Thích Âm giương mắt nhìn anh, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười giễu cợt: “Nói rõ cái gì? Nói rõ xem cậu ngốc như thế nào hay là nói rõ tại sao vừa rồi tớ lại lột sạch đồ của cậu rồi cưỡi lên người cậu?”

Kỷ Lưu Thành nhìn cô gái trước mắt, một mặt không khỏi đau lòng, một mặt lại cảm thấy xa lạ, anh khẽ xoa thái dương, cuối cùng nắm lấy bả vai Thích Âm.

Giọng nói anh chậm lại, cố gắng nhẹ nhàng hỏi lại lần nữa: “Âm Âm, có thể nói cho tớ biết rốt cuộc là cậu làm sao vậy không?”

“Tớ thèm côn ŧᏂịŧ của cậu,” Thích Âm hai hốc mắt đỏ lên, trong lòng nghẹn muốn chết, nhưng lại nở nụ cười với Kỷ Lưu Thành, lặp lại một lần nữa: “Tớ chính là thèm côn ŧᏂịŧ của cậu, không được sao?”