Chương 12: Bắt cóc lên xe, va chạm thân mật

Thiếu niên tóc bạch kim nhảy một bước rộng, bắt lấy cánh tay của Tống Tử Thiên, rồi quay đầu lại vẫy chào mấy chị em cùng với nụ cười tỏa nắng: “Được rồi, tôi chờ được chị của tôi rồi, chào nhé!”

Những người ở sau nhìn cậu với ánh mắt lưu luyến không rời, cậu thiếu niên lôi kéo Tống Tử Thiên đi thật nhanh đến cổng phía nam: “Lần đầu tiên chị tan học sớm? Giỏi quá.”

“Tử Nghị cậu đến tìm chị để làm gì hả? Sao không nói trước tiếng nào… Đợi đã, cậu đi chậm thôi, cậu muốn đi đâu?”

Tống Tử Nghị, em trai của Tống Tử Thiên, bọn họ là chị em song sinh, cậu nhỏ hơn cô ba phút, cách sống của cậu thoải mái hơn Tống Tử Thiên rất nhiều.

Cậu rất thông minh và đang học tại một trường đại học khác, còn là học sinh cuối cấp hơn chị gái Tống Tử Thiên tận hai bậc, cậu biết cách chơi hơn chị gái, cậu còn rất nổi tiếng trên internet, ngoài ra cậu còn là chủ lực của đội bóng, Tống Tử Thiên có một người em trai quá tỏa sáng còn mình thì quá bình thường.

“Đứa con của anh họ đầy tháng rồi nên, tuần vừa rồi tôi có nói với chị đó, đi ăn tiệc mừng.” Tống Tử Nghị nghiêng đầu nhìn cô nở một nụ cười tỏa nắng: “Tôi biết chị không đυ.ng vào điện thoại hay chat chit trên mạng nên tôi tự mình đến đây bắt người.”

Thật ra khi nãy Tống Tử Thiên nhìn thấy Tống Tử Nghị thì mới nhớ ra chuyện này, cho nên cô mới định tránh đi, ăn tiệc đầy tháng, cà sảnh tiệc toàn là thân thích, cô không nghĩ tới việc dù ba mẹ không có lòng gọi cô đi nhưng mà sao đứa em trai này lại chạy đến ký túc xá của cô ngồi chồm hỏm ở đây chứ.

“Chị không đi, ngay bây giờ chị đang có chuyện quan trọng phải đi ra ngoài, thật đấy.”

“Chuyện gì thế?”

“Chị…”

Trong khoảng khắc nhất thời Tống Tử Thiên không biết nói lời nào để biện hộ, đứa em trai lại nhìn ra vấn đề: “Ơ, chị, chân của chị bị sao vậy, đi đứng thất thường vậy.”

“À, trước đó chị bị trật mà thôi, không có vấn đề gì lớn… Á! Cậu làm gì vậy!”

Tống Tử Nghị khom người trước mặt Tống Tử Thiên, thẳng thừng cõng cô trên lưng, Tống Tử Thiên muốn trèo xuống nhưng Tống Tử Nghị có nhiều kinh nghiệm, cậu giữ chặt đầu gối không cho cô nhúc nhích: “Chị đừng lộn xộn, tôi cõng chị đi nhanh hơn, chị cũng đừng kiếm cớ, tôi biết đêm nay chị không có lớp, lần trước Tống Thực Thiên kết hôn chị đã không đến, không thể khiến cho người nhà mất cảm tình…”

Đứa em trai này khi trưởng thành đã trở thảnh một người đàn ông cao lớn, vai rộng lưng cũng rộng, hai khối thịt mềm mại trên ngực cô áp vào tấm lưng rắn chắc của em trai, hai đầṳ ѵú bị sưng tấy do thầy Tiêu mυ"ŧ lấy trước đó vẫn còn mẫn cảm. Cô cứ va chạm và cọ xát khi đi lại, ngứa ngáy đau nhức đến nỗi bên dưới cũng thấy nóng ran.

Mọi người nhìn một người con trai anh tuấn cõng một người đẹp băng qua khu vườn của nhà trường với ánh mắt hâm mộ.

“Nhìn người ta xem, đối xử với bạn gái thật tốt, anh có thể học điểm này của người một chút không?”

“Anh vậy cõng em có nổi không? Trước tiên em phải giảm hai mươi ký cho anh xem được không?

“Vậy thì sao anh không rèn luyện cơ bắp cho giống bạn trai người đi chứ?”



Hai tai của Tống Tử Thiên ửng đỏ, chỉ có thể lấy hai tay ôm cổ Tống Tử Nghị và vùi đầu vào gáy của cậu, miễn sao cho không ai thấy cô hết.

Tống Tử Nghị bước nhanh ra khỏi trường học, cậu không thèm để ý đến việc Tống Tử Thiên giãy dụa và chống cự mà mạnh mẽ nhét cô vào trong xe rồi khóa cửa và khởi động xe chạy đi.

“Tống Tử Nghị, cậu đang bắt cóc!”

Tống Tử Thiên trút hết sự điên cuồng của bản thân đấm vào vai của Tống Tử Nghị: “Thả chị xuống, chị có hẹn với mấy người bạn cùng lớp làm đầu đề báo cáo… Phải nộp gấp!”

“Thật không? Tôi thấy sao không giống như vậy, chuyên ngành của chị sao lại có một đầu đề báo cáo quan trọng như vậy, đến mức thời gian cho bữa cơm chiều cũng không cho chị.” Tống Tử Nghị vừa lái xe, vừa liếc cô mà cười: “Được rồi, đừng đánh nữa, tôi đang lái xe đừng làm ảnh hưởng, an toàn là trên hết!”

Tống Tử Thiên bực bội thu tay lại rồi dựa người vào ghế phụ, biết mình không thể lay chuyển được cậu em trai mạnh mẽ này nên đành bất lực cầm di động, buổi hẹn hò tối nay với thầy Tiêu bị hủy rồi, khó chịu muốn khóc.

Cô đang gửi một tin nhắn cho Tiêu Minh thì đột nhiên Tống Tử Nghị nghiêng người, cánh tay thon dài và cứng cáp lướt qua nhũ hoa nhô cao của cô, xuyên qua lớp quần áo đè lên nhũ hoa nhạy cảm của cô khiến cho Tống Tử Thiên sửng sốt.

Tống Tử Nghị bấm ngón tay, giúp cô cài dây an toàn.

Sau đó câu quay đầu sang một bên, ngửi người Tống Tử Thiên một chút, khóe miệng nở nụ cười tỏa nắng: “Quả nhiên hôm nay chị có mùi khác lạ, chị đổi sữa tắm mới à?”

“Cái mũi chó.”

Tống Tử Thiên hừ nhẹ rồi quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ tránh để cho cậu nhìn thấy mình bối rối.

Trời ạ, nhũ hoa của cô ngứa ngáy quá, mang áo ngực thật khó chịu…

Khép chân kẹp chân, dường như cô càng ẩm ướt hơn, lỡ như chảy ra trên đệm của đứa em trai này thì phải làm sao đây.

Cô lại nhớ tới chuyện một năm trước khi em trai thất tình, buổi tối hôm đó cô tiếp cậu uống rượu rồi xảy ra chuyện…

Xấu hổ chết mất.

Tống Tử Thiên nhắn tin cho Tiêu Minh: hu hu, em thực sự xin lỗi thầy, đột nhiên em có việc gấp nên không thể đi ăn cơm chiều với thầy, hu hu hu, hôm khác chúng ta hẹn hò đi, ví dụ như… Ngày mai?

Tiêu Minh không trả lời cô.

Hơn nửa giờ trôi qua, Tống Tử Thiên cầm điện thoại liên tục trong bữa tiệc sôi động đầy tiếng người náo nhiệt, nhưng vẫn không thấy Tiêu Minh trả lời.

Có phải Tiêu Minh tức giận không chứ.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng suy xét rồi gửi thêm một câu: Thầy Tiêu? Ở đây có trà sữa của một người nổi tiếng trên mạng rất ngon, để em mang cho thầy một ly, thầy thích matcha phô mai hay sữa đậu nành?

Tiêu Minh vẫn không trả lời.

Lại sau mười phút dày vò, Tống Tử Thiên cảm thấy bản thân như đang ngồi trên đống lửa, như bị gai đâm vào lưng, như bị kim châm trong cổ họng.

Tâm lý của Tống Tử Thiên sụp đổ: Thầy Tiêu, tại sao thầy không trả lời tin nhắn của em?

Cuối cùng Tiêu Minh cũng trả lời: Tôi sợ làm phiền buổi hẹn hò của em và bạn trai của em.

P/S: MỌI NGƯỜI THẤY TRUYỆN HAY HÃY DONATE CHO NHÓM DỊCH