Chương 2: Gặp lại

Hôm nay là hôn lễ của bạn tốt từ nhỏ tới lớn của cô Kiều An, bạn tốt của cô không nhiều lắm, Kiều An xem như là một trong số đó, thời trung học bởi vì bị bạn học xa lánh, niềm vui sướиɠ duy nhất của cô là vào cuối tuần, cùng Kiều An đi dạo trong các phố lớn ngõ nhỏ, cùng nhau ngồi làm bài tập.

Kiều An sẽ không cười nhạo cô là bò sữa, sẽ không khinh thường cô dám can đảm yêu thầm giáo thảo, cũng không giống những người mà cô coi là bạn tốt kia sợ chơi với cô cũng sẽ bị cô lập xa lánh, hai người các cô chia sẻ những phiền não tuổi dậy thì cùng tâm sự thiếu nữ với nhau.

Cho nên, hôm nay cô ấy kết hôn, cô kiên trì đính thêm một lớp sa mỏng trên váy phù dâu cổ chữ V, tiêu điểm của hôm nay, chỉ có thể là chị em tốt của cô!

Cho dù Kiều An tức giận than phiền cô lãng phí dáng người tốt, cô cũng không chút dao động.

Hôn lễ được tổ chức ở bãi cỏ trung tâm của một hòn đảo, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực tế, mỗi một ngọn cỏ trên đảo đều được nuôi trồng nhân tạo cẩn thận, trông có vẻ đơn giản một cách hồn nhiên, tựa như bộ lễ phục cô dâu kia, không có kim cương lấp lánh, nhưng chất liệu và đường cắt đều rất chất lượng.

Tiệc cưới bắt đầu vào buổi tối, khách khứa đã đến đảo từ sớm, cô là phù dâu duy nhất cùng mấy người chị em đang bận rộn làm những khâu chuẩn bị cuối cùng.

Cô không có kinh nghiệm làm phù dâu, dựa theo quy trình, đầu tiên cô phải chặn đoàn tân lang để lấy bao lì xì, rồi sau đó đi sau tân nương bước trên thảm đỏ, cuối cùng chính là giúp tân nương tân lang chắn rượu kính rượu.

Cho dù là tiệc đứng kiểu Tây trên mặt cỏ rộng lớn, cũng không thể thiếu phân đoạn kính rượu.

Tân nương lớn lên rất đẹp, trang điểm vào lại càng thêm kiều diễm, môi đỏ ướŧ áŧ, cứ như vậy mở to đôi mắt ngập nước nói với cô: “Dao Dao, chờ tý nữa tớ sẽ trực tiếp ném hoa cho cậu nha, cậu nhất định phải lấy được.”

Vừa nói, cô ấy còn tính kéo áo choàng của cô xuống, nói hôm nay cô coi như là tới hiện trương một buổi xem mắt lớn, rõ ràng trước kia đã nói sẽ cùng nhau gả đi cùng nhau mặc váy cưới, oán giận cô hiện tại ngay cả yêu đương cũng chưa nói qua.

Trong lòng Hạ Dao thở dài một hơi, sao cô lại không muốn yêu đương chứ, chỉ là mỗi một nam sinh cô gặp sau này, đều có bóng dáng của Hầu Mặc, trong biển khó tìm nước, cô vẫn chưa thể đi ra khỏi mối tình đơn phương trong quá khứ.

Màn đêm sắp buông xuống, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, thời tiết hôm nay rất tốt, buổi tối sau khi mặt trời xuống núi, gió đêm đặc biệt mát mẻ mềm dịu, mấy cô gái như hoa như ngọc trong trang phục lộng lẫy dưới ánh chiều bao phủ lại càng thêm mỹ lệ.

Tân lang bá đạo trực tiếp xóa bỏ phân đoạn cướp tân nương, bởi vì còn chưa đợi các cô mở miệng đòi lì xì, mỗi người đã bị bao lì xì thật dày khiến cho đầu óc choáng váng, nhưng cho dù bọn họ muốn tra tấn Phùng Diệu một chút nữa, cũng đánh không lại tân nương ngốc Kiều An bị dụ dỗ bởi một tiếng bà xã.

Hôn lễ nhanh chóng trôi qua phân đoạn đoạt tân nương.

Đèn đêm từng chút một sáng lên, cánh hoa và pháo hoa trên thảm đỏ đều đã yên vị, cô xác nhận trang phục cùng lớp trang điểm của tân nương tạm thời vẫn hoàn chỉnh chưa bị sự gấp gáp của tân lang làm hỏng...

Chính thức kéo làn váy của tân nương, đi lên thảm đỏ.

Thảm đỏ cách trung tâm mặt cỏ một khoảng, tân lang mặc lễ phục màu trắng đứng ở giữa mặt cỏ, trong mắt của đôi vợ chồng này dường như chỉ có nhau.

Cuối cùng, nghi thức dẫn tân nương đến bên tân lang đang nóng lòng chờ đợi.

Đại thiếu gia như anh ta mặc kệ các bước của hôn lễ, nhìn thấy bà xã đáng yêu của mình hôm nay kiều diễm mỹ lệ như vậy liền muốn hôn một cái.

Quả nhiên, hoàng đế người ta còn không vội, cũng chỉ có tỳ nữ lâu la bọn cô là bận trước bận sau.

Sau đó, tỳ nữ thân cận Hạ Dao đột nhiên phát hiện, đứng bên cạnh đôi tình lữ không hành động theo lẽ thường với nụ hôn khó chia lìa, có một phù rể.

Bộ lễ phục trên người phù rể nhìn qua có vẻ rất đắt tiền, với chiếc nơ được thắt tỉ mỉ, mang theo vẻ hài hước nhìn cặp đôi đang gấp gáp không chờ nổi.

Không chút do dự, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể xác định, ngôi sao lấp láng suốt thời niên thiếu đen tối của cô.

Một cái tên cô vô cùng quen thuộc lại cố ý không hề nhắc tới, Hầu Mặc.

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~