Thấy vẻ mặt lo lắng của Mạc Hiểu, Giang Thanh cau mày: "Không chắc chắn lắm, nhưng những đứa trẻ bị biến đổi sẽ có móng tay đen dài ra, đây là điều có thể quan sát bằng mắt thường. Hơn nữa, những người bị trầy xước trước đây, không ai trong số họ tránh được việc xuất hiện triệu chứng nhiễm bệnh sau một thời gian nhất định."
Nói xong, thấy Mạc Hiểu nhíu mày không nói gì, trên mặt ông hiện lên một chút lo lắng: "Sao vậy Mạc Hiểu? Em có bị thương ở đâu không?"
Vừa nói xong, trong đám đông vang lên những tiếng kinh hãi nhỏ.
Nhiều người vô thức lùi lại, giữ khoảng cách với cô.
Mạc Hiểu vẫn đang sờ sau cổ, chìm vào suy nghĩ mà không đáp lại.
Khương Hi đã bất ngờ đứng lên, tiến lại phía sau cô, mạnh mẽ kéo tay cô ra khỏi cổ, lật cổ áo lên, kiểm tra từ sau cổ ra trước, rồi đến cả cánh tay, gần như sắp để lộ ra con dao gọt trái cây mà cô giấu ở tay trái.
Lúc này Mạc Hiểu mới bừng tỉnh, vội vã thu tay lại: "Cậu làm gì vậy? Tớ không bị thương!"
Khương Hi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, anh bực tức búng nhẹ vào trán cô một cái: "Không bị thương sao không nói sớm!"
Mạc Hiểu ôm trán, lườm anh một cái: "Tớ chỉ đang nghĩ liệu có thể có người bị trầy xước mà không bị nhiễm hay không."
Ánh mắt Khương Hi lóe lên, cúi xuống hỏi: "Cậu đã thấy ai như vậy chưa?"
Ngay cả Giang Thanh cũng không kìm được mà đứng dậy, bước đến bên cạnh Mạc Hiểu.
Nhìn vào ánh mắt đầy hy vọng của mọi người, Mạc Hiểu do dự: "Trước đây, khi tớ bị mắc kẹt trong ký túc xá, tớ đã quan sát thấy một nam sinh trong ký túc xá đối diện ở tầng hai chiến đấu với tang thi và cuối cùng gϊếŧ được nó. Trên người cậu ấy có một vết trầy xước do tang thi gây ra, nhưng cậu ấy không bị biến thành tang thi."
"Em chắc chắn chứ?" Giang Thanh kinh ngạc hỏi.
Theo kết luận của họ, một khi người ta bị tang thi cắn hoặc trầy xước, chắc chắn sẽ bị nhiễm virus và bị đồng hóa. Thời gian biến đổi thành tang thi tùy thuộc vào mức độ và vị trí của vết thương. Thời gian đồng hóa từ vết cắn thường từ 5 đến 10 phút. Còn vết trầy xước thường kéo dài hơn 10 phút, và trường hợp lâu nhất họ từng thấy là 30 phút sau mới hoàn toàn biến thành tang thi.
"Có thể lúc cậu thấy, cậu ta ấy vẫn chưa đến giới hạn thời gian để biến thành tang thi không? Có qua nửa giờ chưa?" Thịt mỡ trên mặt Lỗ Đạt rung lên, kích động hỏi.
Rõ ràng, tất cả mọi người đều rất quan tâm đến vấn đề này. Dù sao, việc không biến thành tang thi sau khi bị trầy xước có ý nghĩa rất lớn mà ai cũng hiểu rõ.
"Cậu ấy rời đi vào chiều hôm sau như bình thường, khoảng thời gian ít nhất là mười mấy giờ." Mạc Hiểu nhớ lại nam sinh đã gϊếŧ tang thi bằng dao ở tầng hai. "Hơn nữa, nhìn cậu ấy không hề giống một tang thi mất đi lý trí."
"Chà! Thằng đó chắc là con cưng của trời giống như trong phim rồi! Cậu có thấy rõ cậu ta là ai không?" Triệu Bằng kích động nói.
"Không biết." Mạc Hiểu nhún vai.
Mặc dù tin tức này đã phần nào nâng cao tinh thần của các bạn cùng lớp, khiến họ có những suy đoán tích cực, nhưng có một điều Mạc Hiểu chưa nói ra. Cô nhớ lại ánh mắt thách thức, lạnh lùng của nam sinh đó, chẳng giống một vị cứu thế chút nào.
"Ê, khoa bên." Cừu Kiệt đột nhiên cử một đại diện đến thông báo, "Tối nay ai đi săn thì qua họp đi."
Mạc Hiểu và những người khác nhìn nhau, bắt đầu đếm lại số người.