Sau ba ngày, cuối cùng gặp lại người bạn cùng phòng còn sống, mắt Mạc Hiểu hơi đỏ lên, cô xoa đầu Bình Bình.
"Thôi đừng khóc nữa, để Tiểu Mạc nghỉ ngơi một chút, mấy ngày qua chắc chắn cậu ấy đã rất lo sợ không ngủ được." Đồng Nhã đi tới, mắt cũng ướŧ áŧ, vỗ vai hai người bạn cùng phòng.
"Bạn học này là….?" Một người trong nhóm người lên tiếng hỏi.
Mạc Hiểu nhìn qua, nhận ra đó là thầy Giang Thanh.
Hôm xảy ra sự cố, mọi người đang tham gia lớp thực hành mạch điện tử của thầy.
Giang Thanh khoảng năm mươi tuổi, cao gầy, đeo một cặp kính gọng đen, với những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt. Thầy là một giáo viên nổi tiếng nghiêm khắc ở Đại học Đông Hồ, từng đánh rớt rất nhiều học sinh.
Nhìn thấy thầy, Mạc Hiểu theo phản xạ đứng thẳng người. Nhưng không ngờ, thầy lại mỉm cười nhẹ nhàng và nói nhỏ: "Bình an là tốt rồi."
Mạc Hiểu ngẩn người, thầy Giang Thanh đã thay đổi rồi sao?
Cô liếc nhìn Bình Bình, cô ấy nhún vai và thì thầm vào tai Mạc Hiểu: "Dù thầy Giang nghiêm khắc trong thi cử, nhưng thầy rất tốt và công chính."
Giang Thanh nhìn về phía nữ sinh đi theo sau Khương Hi và Mạc Hiểu. Hai người đầu tiên là học sinh của lớp thầy và có thành tích tốt, nên thầy đương nhiên nhận ra. Nhưng còn nữ sinh đi sau cùng...
Khi mọi người nhìn theo ánh mắt của Giang Thanh, họ cũng cùng nhau nhìn về phía cô gái đó. Cô gái có mái tóc đen dài đến eo, thẳng mượt, thân hình mảnh mai, ngay cả đường nét trên khuôn mặt cũng thanh tú, mang vẻ đẹp cổ điển, nhưng lại đeo trên lưng một chiếc ba lô leo núi lớn, trông như đã được nhét đầy.
Thấy mọi người nhìn mình, cô có chút ngại ngùng, cúi đầu khẽ nói: “Xin chào mọi người, tôi là Cao Nguyệt, sinh viên năm nhất của Học viện Mỹ thuật.”
Mạc Hiểu giải thích: “Trên đường chạy trốn, tình cờ gặp cô ấy.”
“Cảm ơn các anh chị đã giúp đỡ, nhờ vậy tôi mới có thể đến đây. Tôi đã mất liên lạc với bạn cùng phòng và các bạn khác, hy vọng mọi người có thể cho tôi ở lại.” Cao Nguyệt lắc đầu, vẻ mặt đầy cảm kích cúi gập người thật sâu.
“Ơ kìa, em gái không cần khách sáo thế đâu! Tất cả chúng ta đều là bạn học, với lại, sân vận động này không phải chỉ có mỗi chúng ta, ai cũng có thể sử dụng mà.” Lỗ Đạt nhìn thấy cô gái xinh đẹp, mắt sáng lên, vỗ ngực cười một cách tự tin và thân thiện.
Phải nói rằng, vì cậu ta mập mạp, có hai lúm đồng tiền và hay cười, nên thường được các bạn trêu đùa gọi là "Phật cười". Vì vậy, cậu ta được mọi người bầu làm lớp trưởng.
Cậu ta vừa mở miệng, quả nhiên mang lại cảm giác thân thiện.
Cao Nguyệt cảm kích cười đáp lại.
Mạc Hiểu vô thức siết chặt quai ba lô. Cô đã để ý thấy rằng, trong lớp của họ, từ hơn ba mươi người, giờ chỉ còn lại mười hai, mười ba người.
“Đừng suy nghĩ nhiều quá.” Bên tai cô vang lên giọng nói của Khương Hi.
Sau khi trở lại nhà thi đấu, cơ thể anh dường như đã thả lỏng khá nhiều, chỉ có cây gậy bóng chày ở tay phải vẫn được anh nắm chặt trong lòng bàn tay. Anh dựa lưng vào tường, chân dài hơi co lại, một tay đặt lên đầu gối, giọng nói có chút lười biếng.
Mái tóc đen mềm mại có phần rối bù, ánh đèn phía sau chiếu xuống, để lại một cái bóng nhạt trên nửa khuôn mặt, có vẻ đã rất lâu rồi anh không có một giấc ngủ ngon, trông vô cùng mệt mỏi.
Mạc Hiểu vừa định mở miệng nói gì đó, đột nhiên nghe thấy vài tiếng “tách tách” vang lên.
Đèn ở các góc tối khác trong sân vận động cũng lần lượt bật sáng.
Rất nhanh, cả nhà thi đấu sáng bừng như ban ngày.
Mạc Hiểu mở to mắt, lúc này mới nhận ra rằng, trong sân vận động này không chỉ có các bạn cùng lớp của cô, mà còn có rất nhiều sinh viên và giáo viên khác ở các góc khuất.
Ước tính qua, chắc chắn không dưới trăm người.
“Này, các bạn bên viện Kỹ thuật, nói chuyện xong chưa? Có để người khác ngủ không đây?” Một giọng nói bất mãn từ xa vọng lại.
“Ba người đó vừa từ bên ngoài vào, ai biết có bị cắn hay không, các người còn ngủ được à? Này, viện Kỹ thuật, các người có định cách ly không? Ở đây đông người thế này, đừng để mọi người bị liên lụy!” Có người cãi cọ ầm ĩ nói.
“Chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra thế?” Cũng có người vừa bị đánh thức, còn đang mơ màng.
“Là Khương Hi, đại thần của viện Kỹ thuật, không phải cậu ấy luôn muốn ra ngoài sao? Vừa rồi có vẻ cậu ấy thực sự đã ra ngoài một chuyến, còn mang theo hai người sống sót trở về.” Có người nhỏ giọng giải thích.
“Ôi trời! Sao cậu ấy dám làm chuyện nguy hiểm như vậy?”
“Nhưng mà hai người đó đều mang theo ba lô, liệu có mang theo nhiều thức ăn không nhỉ?”
Nhắc đến thức ăn, không biết bụng của ai bắt đầu réo lên.
Ngay lập tức, tiếng bàn luận im bặt, cả nhà thi đấu rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.