Chương 5: Lục tiểu hầu gia

Cuối cùng, khi biết hoàng thành sắp tổ chức yến tiệc, các vị thế gia tử đệ, nữ quyến họ hàng đều sẽ tham gia, Khương Hoài lập tức lấy khăn che miệng, một bước ho ba cơn làm ra vẻ khốn khổ trước cha già thái úy, than thở bản thân mệnh ngắn, nửa đời người vì thân thể nát vụn này mà bị mắc kẹt trong thế giới nhỏ bé này, sợ đến ngày tàn thành tro cát cũng chẳng có cơ hôi nhìn thấy cảnh tượng sống động ngoài kia nữa, nói rồi ôm mặt khóc nức nở.

Một màn nói xong làm thái úy đại nhân vừa đau lòng vừa bất lực, vội vàng an ủi khuê nữ bảo bối, cuối cùng buông lời đáp ứng Khương Hoài có thể đi cùng.

Vừa vào tiết đông lạnh giá, thái úy phu nhân lo lắng cơ thể của con gái, từ y phục đến xe ngựa xuất hành đều chuẩn bị hết một lượt, mẫu từ phụ thương, Khương Hoài đều nhìn thấy hết, trong lòng dâng lên một cảm giác tiếc nuối cho người chủ cũ đã chết trẻ.

Lúc này, Cẩm Trúc đỡ Khương Hoài tới cạnh chỗ đám người, Khương Hoài tỉ mỉ xem xét từng người ở đây, bất luận là nam hay là nữ.

Ai mà biết được khí vận chi tử có phải là nử tử hay không, xuyên sách đã thần kỳ lắm rồi, huống hồ còn xuyên sách làm nữ chính trong truyện nữa chứ.

Nhưng dù Khương Hoài có quan sát thế nào, trong đám thế gia tử đệ cùng nữ quyến này chẳng có lấy một ai có dấu vết của vòng sáng đỏ.

Đang lúc không có việc gì làm, bên tai vang đến tiếng người phục vụ thông báo Lục tiểu hầu gia tới.

Khương Hoài nhìn quanh thì thấy một chàng trai trẻ tuổi đang từ phía sau đám đông bước nhanh tới.

Đây là một thiếu niên tầm khoảng mười tám, mười chín tuổi, đường nét tươi mới sắc sảo, sống mũi cao, mái tóc dài đen nhánh được búi gọn thành đuôi ngựa cao bằng chiếc phát quan màu bạc, đôi mắt như ngôi sao lạnh lẽo dưới cặp mày kiếm, anh khí bức người.

Thiếu niên bên trong mặc áo bào cổ tròn màu đen, bên ngoài kết hợp với áo khoác lông cáo tay rộng màu trắng hình lưỡi liềm, lộ ra bao tay bên trên thêu những hoa văn tinh tế phức tạp.

Vai rộng eo hẹp, đai da ôm sát vào bờ eo thon, tạo nên dáng vẻ thẳng tắp, như một cây thông vững chãi.

Người cậu cao chân dài, những bước đi lớn. Dưới ánh nhìn của mọi người, cậu nhanh chóng đi tới trung tâm của bữa yến tiệc, lần lượt hành lễ vưới tất cả mọi người từ hoàng đế, hoàng hậu, đến các vị thái tử, thái tử phi ngồi phía dưới bên trái.

“Tịch Ngọc không cần đa lễ, Cô Cương cùng cô mẫu của người đánh cược, phải bao lâu ngươi mới tới được.” Hoàng đế và hoàng hậu bên cạnh nhìn nhau, trên mặt hai người đều mang theo ý cười trêu chọc.

Lục Tịch Ngọc nghe vậy cơ thể khựng lại, thần tình trở nên có chút thiếu tự nhiên.

“Một vài công vụ chưa xử lý hết, cho nên đến muộn một chút, vẫn mong bệ hạ thứ tội.” Giọng nói thiếu niên trầm thấp dày dặn, mang theo vài tia lạnh lùng.

Tuy rằng hành lễ bái cáo tội, tư thái lại một chút cũng không thấy được vẻ sợ sệt khúm núm.

Hoàng đế nhấc lấy bình rượu đã được nội thị ủ ấm, hớp nhẹ một ngụm.

“Tịch Ngọc tâm hướng về biên cương, thân tâm cô độc được an ủi, nào ta có thể trách cứ. Nhưng hôm này là yến tiệc hoàng cung, cũng không bàn quốc sự, tận hưởng yến hội mới đúng.